Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 724 : Thôn quẹo cổ (3)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Khi chúng tôi về đến chỗ đỗ xe, trên đường tổng cộng bốn lần gặp phải con ma không đầu.



Trần Tử An sắp không chịu nổi rồi, chỉ đành vừa niệm “A di đà Phật” vừa cẩn thận từng bước đi.



Tôi nghĩ cái người đạo sĩ kia đang chỉ đường cho chúng tôi, lần nào gặp cũng đều dẫn đến cái chỗ động bị lấp cửa.



Nhưng mà không có dụng cụ, chúng tôi không có cách nào phá bỏ những dây leo chằng chịt kia.



Mặt trời nãy còn ngả về tây, giờ đã khuất khỏi đường chân trời. Trời tối dần.



Chúng tôi lên xe, lái xe rời khỏi thôn.



Tôi lại thấy con ma không đầu kia.



Đường chỉ rộng như thế, nó cứ xông thẳng đến nên xe chúng tôi không cách nào tránh đường được.



Tôi hét một tiếng bảo dừng xe, đang cân nhắc xem có cần xuống xe tránh không thì con ma biến mất rồi. Tiếng chuông phát ra từ phía sau lưng, quay lại nhìn thì thấy nó xuất hiện sau xe cảnh sát, trước mũi xe taxi; một giây sau lại biến mất và xuất hiện sau xe taxi.



Trần Tử An bị doạ đến mất hồn, qua hai lớp kính tôi vẫn thấy rõ khuôn mặt trắng bệch của ông ta.



Người Hối Hương không sợ ma, vì họ biết những con ma đó sẽ không làm hại tính mạng họ. Nhưng nếu họ gặp phải con ma có khả năng giết chết họ thì ắt sẽ không có tâm lý người ngoài cuộc xem chuyện vui nữa đâu.



Tôi bảo Trang Hoài tiếp tục lái xe.



Xe đi đến đầu làng, lúc này tôi không biết đã bao nhiêu lần nghe thấy tiếng chuông nữa rồi.



Con ma không đầu xuất hiện trước mặt, nó không biến mất mà dừng lại ở chỗ xa xa rồi chuyển thân bước đến vệ cỏ bên đường.



Tôi giật mình khi thấy con ma ngồi xuống, nhổ đám cỏ lên.



Khoảnh khắc đó, tôi dường như hiểu ra điều gì.



Lúc này, con ma không đầu đã xem xét xong cột mốc ranh giới, rồi đứng dậy bước về phía trước, biến mất.



Trang Hoài cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, bèn hỏi: “Lại đến à?”



“Không...” Tôi thở hắt ra, quay đầu nhìn về phía con ma không đầu nơi xa.



Tôi đối với cái cột mốc này xuất hiện cảm giác “Déjà vu”. Hoặc có lẽ không phải là “Déjà vu” gì đó, cũng chẳng phải ký ức kiếp trước còn sót lại sau luân hồi.



Người đạo sĩ đó muốn truyền tin tức cho tôi.



Cột mốc có vấn đề.



Sơn động là điểm kết thúc.
Cô ta hơi cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.



Nhưng lúc này tôi đã có thể tự do hoạt động nên có thể thấy rõ hình dáng cô ta.



Khuôn mặt này, vẻ mặt ra sao, xinh xắn hay không thì tôi không biết. Vì không hiểu trên mặt cô ta bôi cái gì mà hai má rất đỏ, mí mắt đen xì, môi đỏ chót trông rất kinh dị.



Tôi nhìn thấy cũng ngẩn ra.



Cô gái này nói không chừng chính là ma nữ mà Trần Tử An nhắc đến cũng nên?



Nhưng sao tôi lại mơ thấy cô ta nhỉ?



Trong những con ma tôi gặp hai hôm nay...



Tôi bất giác rùng hết cả người.



Hai ngày nay tôi gặp phải chỉ có một con ma không nhìn rõ mặt, chính là con ma giết chết Mạnh Nhất Phàm.



Tâm tình tôi trở nên vô cùng tệ.



Cảnh tượng xung quanh bỗng chốc thay đổi, từ lớp học biến thành một gian phòng khách sơ sài.



Nữ sinh kia ngồi bên bàn ăn cơm, bên cạnh còn có một người đàn ông. Trên bàn có hai món toàn rau dưa.



Tôi thấy trên mặt nữ sinh vẫn bôi trét những thứ màu đỏ kia, người đàn ông cũng chẳng buồn nhấc mắt.



Có một người phụ nữ bước ra từ phòng bếp, tay bê ba bát cơm, còn cầm thêm ba đôi đũa.



Sự xuất hiện của bà ta khiến tôi ngẩn người.



Đầu bà ta nghiêng sang một bên, một bên vai cao hẳn lên, một bên lại lõm vào. Nhìn giống một loại biến dạng hoặc tàn tật.



Quẹo cổ...



Trong đầu tôi xuất hiện hai từ này cùng với cái thôn đó.



“Ngày mai tôi sẽ về thôn một chuyến.” Người đàn bà quẹo cổ ăn một miếng cơm rồi nói.



Người đàn ông chỉ “ừ” một tiếng, rồi nhanh chóng và cơm, ăn xong bỏ bát đũa xuống rồi đi mất.



Còn lại hai mẹ con lặng lẽ ăn cơm. Nữ sinh ăn xong bát cơm thứ hai cũng bỏ bát đũa xuống rồi rời đi. Bên bàn chỉ còn lại người đàn bà.



Không khí của gia đình ba người vô cùng cứng nhắc. Điều này khiến tôi nghi ngờ rằng có phải do mình nghĩ quá đương nhiên, chứ chưa chắc ba người họ đã là người một nhà, có lẽ chỉ là ba người vì một lý do nào đó nên phải sống cùng nhau thôi.