Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 729 : Thôn quẹo cổ (8)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Nhóm cảnh sát Hối Hương rất kích động nhưng cũng không phải tất cả đều đuổi theo lũ tội phạm.



Đội trưởng Chu ở lại cùng với hai cảnh sát khác đứng quây quanh chiếc xe cảnh sát bên cạnh.



Tôi nhìn thấy có năm người nằm trên đất, có lẽ chính là năm cảnh sát đi gọi chi viện hồi nãy. Có điều, lúc này họ đã bị đánh đến tím bầm mặt mũi, không nhìn rõ ai với ai.



Ngoài những người này còn có vài cảnh sát khác đang giúp đồng đội xử lý vết thương do súng bắn.



Mặt khác còn có những tội phạm bị trúng đạn, nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn, nhưng không ai rảnh mà bận tâm đến bọn chúng. Cũng không biết vì bị thương hay gặp ma mà chúng không kìm chế được run rẩy kịch liệt, ý thức hỗn loạn.



Trang Hoài cũng không đuổi theo, đang đứng yên tại chỗ như mất hồn.



Leng keng… Leng keng…



Tôi cũng chẳng có tâm trí để ý bọn họ nữa, vì con ma không đầu đã tiến đến ngay trước mặt tôi.



Tôi cắn chặt răng, không tránh ra, nó cũng giống như hôm qua nhìn thấy, trực tiếp biến mất, sau đó tiếng chuông xuất hiện phía sau lưng tôi.



Tôi quay người lại, nhìn theo bóng lưng con ma, rồi nhìn về phía mấy người Trang Hoài.



Lữ Xảo Lam là người phát hiện ra tôi không bình thường trước tiên, chiếc ba lô trên vai cô ấy cũng động đậy.



“Là…” Lữ Xảo Lam nói ra một từ rồi như bị ai bóp cổ, không phát ra tiếng nữa.



“Tôi đi theo nó xem sao, cô ở lại đây.” Tôi nói.



Tôi cảm thấy dường như những suy đoán của tôi đều sai lệch.



Con ma đó không chỉ là chỉ dẫn phương phướng.



Tôi vừa nói xong như vậy thì Trang Hoài liền nhìn sang tôi, đội trưởng Chu hình như cũng nhìn qua.



Lữ Xảo Lam nắm lấy cánh tay tôi, nói: “Tôi đi với anh.”



Cô ấy nói rất kiên định, còn chuyển ba lô từ sau lưng đến trước ngực.



Tôi cũng không từ chối nữa.



Vết máu trên tay, trên người Trang Hoài có vẻ không phải của anh ta.



Anh ta cầm súng, thay hộp đạn mới, rồi có ý định muốn đi cùng chúng tôi.




Vết máu cứ lúc ẩn lúc hiện, vết chân thì càng ngày càng không hoàn chỉnh.



Tôi vẫn luôn chú ý đến, cứ giẫm lên dấu chân bước về phía trước.



Cuối cùng cũng bước đến cuối con đường, trước mắt tôi xuất hiện một cái hố, nó giống như được tạo nên từ những viên đá vỡ vây thành, nhưng lại không giống do con người tạo ra. Tôi đoán, có lẽ trong quá trình thay đổi địa chất, những hòn đá đã vỡ ra rồi dồn về một chỗ, trùng hợp thành hình cái hố như bây giờ.



Trên những hòn đá đó cũng có vết máu.



Tôi dò xét một lúc độ sâu của cái hố, rồi mồm ngậm điện thoại, hai tay hai chân bám vào hai bên thành đá của cái hố.



Lúc này, tôi không có cách nào tìm được đúng vị trí dấu chân, tiếng chuông cũng biến mất rồi.



Tôi khó khăn leo xuống, khoảng bảy tám mét thì đến đáy của cái hố.



Tôi xoay cái cổ để ánh sáng từ điện thoại chiếu rọi xuống đáy hố, sau vài lần tôi cũng nhìn thấy một mảnh màu đỏ.



Cũng may trước đây trong cảnh mộng hay trong đời thực tôi đều mấy lần nhìn thấy cảnh máu me, nên lúc này rất nhanh liền thích ứng với cảnh tượng khủng khiếp này.



Có mấy kẻ ngu ngốc nhảy từ miệng hố xuống.



Lạch cạch!



Tôi không nhảy trúng vào vết chân trong vũng máu mà nhảy vào giữa vũng máu



Lúc này, tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh từ chân xông thẳng lên đỉnh đầu, cùng lúc lại có một luồng nhiệt lan ra từ ngực.



Tôi liền nắm chặt tấm bùa hộ thân, nhanh chóng chuyển vị trí, giẫm lên hai dấu chân.



Ừng ực…



Leng keng…



Tôi quay ngoắt lại, nhìn về nơi sâu trong đó…



Âm thanh đó không phải phát ra từ tôi, mà là từ trong động…



Cùng thời gian đó còn có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.



Trong cái sơn động tối om bị phủ kín này, có rất nhiều thứ…