Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 732 : Thôn quẹo cổ (11)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Trong khoảng khắc, tôi cảm nhận được sự tử vong, suy nghĩ “mình sắp chết rồi” bùng lên mãnh liệt, khiến tôi mất hẳn năng lực suy nghĩ.



Và cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được mọi thứ xung quanh đang biến đổi, tất cả đều trở nên méo mó, hết thảy sự vật đang biến dạng, trong linh hồn tôi tràn ngập một luồng sức mạnh mãnh liệt, tựa như sắp xé vụn linh hồn của tôi.



Bên trong tôi trào ra một luồng sức mạnh cuồng loạn không thể nào khống chế được; còn có hai nguồn lực đến từ bên ngoài đang chống cự với nhau, giằng xé linh hồn của tôi…



Leng keng!



Tiếng chuông phá không lao đến, khiến cho khung cảnh xung quanh biến thành hư vô.



Tiếng chuông cũng theo đó tan tành.



Tôi nhìn thấy chiếc chuông đã vỡ nát.



Cảnh vật xung quanh biến đổi nhanh chóng.



Những cái xác không đầu đổ xuống, đầu lâu rớt xuống đang bị ai đó nhặt lấy, ném mạnh lên vùng tối phía trên đỉnh động.



Một người phụ nữ mặc trang phục cổ đại, ánh mắt lạnh lùng kèm theo thù hận, tay ướt đẫm máu, từ từ hé ra một nụ cười, hình như đang mở miệng nói gì đó.



Người đàn ông, cũng là cái người dẫn đường kia không hề dừng lại, quay người bước đi như hồn ma, rồi gã ta cũng biến mất ngay sau đó.



Tầm nhìn tôi lập tức đổi thành cửa sơn động.



Người dẫn đường rời khỏi, gã ta vừa vung tay một cái, trên núi rũ xuống vô số dây leo.



Người phụ nữa khi nãy biến sắc mặt, điên cuồng lao về cửa sơn động, nhưng bị dây leo chặn lại. Cô ta tức giận gầm rống, tru tréo, âm thanh vang vọng trong động.



Đột nhiên, tôi lại trở về sâu bên trong sơn động.



Những cái xác không đầu bay lên dật dờ, bị hút vào một cái lỗ ở giữa không trung.



Cái xác không đầu ngay cạnh tôi cũng theo đó bay lên.




“Vương Tiểu Bằng có chút rụt rè, những cảnh sát ở vùng khác đến chi viện đều cảm thấy cảnh sát ở Hối Hương nói khoác, những tên tội phạm cũng bị đất Hối Hương này ảnh hưởng khiến đầu óc không được bình thường.” Lữ Xảo Lam cảm thán nói.



Cho dù nói như thế nào thì chuyện được ma giúp đỡ cũng không thể nào được ghi chép lại trong hồ sơ vụ án. Có điều nghe Lữ Xảo Lam nói, xem ra trong nội bộ cảnh sát cũng đang bàn tán xôn xao về chuyện này.



Nói đến mới nhớ, tôi cũng phải cảm ơn nhưng con ma không đầu ở thôn Quẹo Cổ này, không những vì lúc đó họ đã rượt đuổi đám tội phạm, mà còn vì họ đã nâng cao sĩ khí cho cảnh sát Hối Hương. Sau khi Lữ Xảo Lam đến xin cứu trợ, họ đã không còn nằng nặc từ chối nữa, mà khá là hăng hái chạy đến cưa các chùm dây leo.



Có điều quá trình cưa dây leo của họ rất kịch tính. Những chùm dây leo vốn dĩ rất kiên cố bỗng chốc đều bị mục rữa, ruột ở bên trong đều biến mất hết, khiến cho họ xử lý sạch sẽ đám dây leo đó một cách nhanh chóng. Một đám đông cầm đèn pin tiến vào bên trong sơn động, men theo những lối mòn chật hẹp, tìm thấy những dấu vết do người ta lưu lại từ rất lâu trước đó, sau đó thì tìm thấy tôi đang ngất xỉu ở khoảng đất bằng phẳng đó.



“Bên người anh có một chiếc chuông bị vỡ và một cây cờ phướn rách nát.” Lữ Xảo Lam nói.



Cây cờ phướn mà cô ấy nói chắc là cây cờ phướn của vị đạo sĩ ấy.



Tôi không nhịn được hỏi: “Mọi người không nhìn thấy máu sao? Cũng không nhìn thấy thi thể?”



Lữ Xảo Lam trả lời: “Nhìn thấy một số vết tích, có cảnh sát bảo là vết máu đã lâu, còn thi thể… chỉ nhìn thấy rất nhiều xương trắng, đầu một nơi, thân một ngả.”



“Thế trên đỉnh không nhìn thấy gì sao?”



Lữ Xảo Lam ngơ ngác lắc đầu.



Tôi cố lục lọi lại kí ức của mình về cảnh mộng vừa rồi.



Lữ Xảo Lam ngập ngừng nói: “Cảnh sát đang khám nghiệm tử thi…”



Nhất thời tôi vẫn chưa hiểu, nhưng nhìn ánh mắt phức tạp của Lữ Xảo Lam, tôi giật mình.



“Không… không thể nào!” Tôi khẳng định chắc chắn, “Bạn của tôi không ở trong đó!”



Những cái xác không đầu đó chắc là của trước đây, là những cái xác do người dẫn đường nhốt trong sơn động.



Trần Hiểu Khâu và Trần Dật Hàm chắc chắn vẫn còn sống!