Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 737 : Trời đổ mưa to (1)
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Tôi không biết có phải mình bị ảo giác hay không, hình như đám mây đen ở đằng xa kia đang di chuyển về hướng này, cũng có thể nói là đang lan rộng ra. Ngoài ra, tiếng khóc kia cũng càng lúc càng gần, dần dần hình như còn xem lẫn với tiếng khóc của người khác nữa.
Ở đầu dây bên kia, Trần Tử An vẫn còn đang khóc lóc cầu xin tôi cứu ông ta.
Tôi còn đang muốn tìm người hỏi thử rốt cuộc là chuyện gì đây.
Tôi hơi chán nản, dối lòng an ủi Trần Tử An vài câu để ông ta yên tâm, nói rằng ông ta là người Hối Hương sẽ không bị ma Hối Hương giết.
Tôi ngắt điện thoại rồi trở lại khách sạn, không ngờ gặp ngay lúc Lữ Xảo Lam đang xuống cầu thang.
Trong tay cô ấy đang ôm gấu Teddy.
Gấu Teddy không động đậy, nhưng tôi cảm thấy nó đang nhìn tôi.
“Cô cũng nghe thấy rồi?” Tôi kinh ngạc hỏi Lữ Xảo Lam.
Cô ấy khẩn trương hỏi: “Anh nghe thấy gì?”
Xem ra là Lữ Xảo Lam không nghe thấy âm thanh gì hết.
Tôi nhìn gấu Teddy.
Lữ Xảo Lam nói ngay: “Là nó đánh thức tôi. Tôi đến phòng anh gõ cửa, còn gọi điện cho anh nữa.”
“Ồ, vừa nãy Trần Tử An gọi điện thoại đến.” Tôi nói.
Đêm nay Trang Hoài phải trực ban, không có trong khách sạn.
Lữ Xảo Lam theo tôi ra ngoài nhìn đám mây đen. Dù sao thì cô ấy cũng chẳng biết gì về chuyện này, lại càng không có cách gì hết. Con gấu Teddy mà cô ấy đang ôm cũng không thể cho chúng tôi câu trả lời.
Tôi bảo Lữ Xảo Lam trở lại bên trong khách sạn.
Loại chuyện này tôi cũng được tính là có chút kinh nghiệm. Nhưng lúc này tôi cũng chẳng có cách gì, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Nếu quả thật những con ma ở núi Khóc Mộ đang tác quái, có lẽ cũng chỉ là khóc than một trận, mà sẽ không tạo thành tai họa gì. Nếu có gặp, không chừng tôi còn có thể hỏi thăm một số chuyện cũng nên.
Tôi chỉ có thể thầm suy nghĩ lạc quan như thế, nếu không sẽ không thể tiếp tục ở cái nơi Hối Hương này được nữa.
Tôi và Lữ Xảo Lam đều đứng trong khách sạn, thông qua cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Ngay lúc đó tôi liền trông thấy có bóng người chạy trên đường.
Tí tách…
Tôi sờ tay lên trán, trên tay tôi dính nước mưa.
Bây giờ tôi mới nhận ra, đám mây đen đó đã lan đến khu vực này.
Tôi vội vã kéo Lữ Xảo Lam quay lại khách sạn.
Con ma nữ đó vẫn đang khóc lóc ủ ê, âm thanh gần sát bên tai.
Hai con gấu Teddy đều trở nên bồn chồn, giương nanh và móng vuốt nhọn hoắt ra.
Sau cơn vui mừng vì tìm được gấu Teddy, Lữ Xảo Lam đã định thần lại, hỏi tôi: “Lâm Kỳ, đây…”
Cô ấy bất an, tôi cũng chẳng tốt được bao nhiêu.
Tôi đang định nói gì đó thì ầm ầm một cái, ánh chớp bên ngoài lóe lên.
Tôi nghe thấy bên ngoài có vài tiếng hét, thậm chí còn lấn át cả tiếng khóc.
Cơn mưa lớn đột ngột trút xuống, lại át đi tiếng hét đó.
Cảnh vật bên ngoài ngay lập tức trở nên mù mịt, chỉ còn thấy mưa như trút nước.
Lữ Xảo Lam cúi đầu, tôi cũng cúi đầu xuống.
Chỉ trong vài giây đã có nước mưa chảy vào bên trong khách sạn.
Bên ngoài đột nhiên lóe sáng lên, qua khóe mắt, tôi thoáng nhìn thấy một tia sét bổ lên trên mặt đất, tiếng sấm ầm ầm một lần nữa vang lên, kèm theo đó là cơn mưa càng lớn hơn.
Nước mưa đã cao hơn đế giày của tôi.
“Cô lên lầu trước, tôi đi kiếm người của khách sạn.” Tôi thấy tình hình không ổn, kêu Lữ Xảo Lam.
Quầy tiếp tân không có ai nhưng trong khách sạn chắc sẽ có người trực ban.
Lữ Xảo Lam không lên lầu mà cùng tôi gọi người trong khách sạn. Chưa kêu được mấy tiếng thì có người từ hành lang bên trong đi ra.
“Ôi trời đất ơi! Sao nhiều nước thế này?” Người đó chưa đi được mấy tiếng đã la lớn lên.