Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 753 : Tin mới nhất

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tôi nghĩ tới tình huống đó thì lòng không khỏi hoang mang.



Giấc mộng lần này vô cùng kì quái.



Không chỉ không thể khống chế được cảnh mộng, thậm chí năng lực của bản thân tôi cũng không khống chế được.



Cũng có nghĩa tôi thực ra chưa giết chết người dẫn đường?



Tôi nhớ lại thật kĩ giấc mộng rời rạc này.



Lúc ban đầu thì nó rất rõ ràng. Tôi nhìn thấy mọi việc làm của người dẫn đường ở Hối Hương, mãi cho đến hành động lớn gần nhất của gã, cũng chính là việc phá hủy núi Khóc Mộ.



Gã ta muốn chống lại ông Thành Hoàng của Hối Hương, cũng đồng thời là tổ tiên của nhà họ Chu.



Tôi theo cảnh mộng, cùng gã và hai cha con Chu Vũ Thăng lên núi Khóc Mộ, cảm nhận được sức mạnh của đất đai nơi đó và tôi đã tấn công người dẫn đường. Tôi vốn chỉ muốn tóm lấy gã rồi khẽ sử dụng năng lực, mượn nó để uy hiếp rồi bắt gã thả nhóm của Trần Hiểu Khâu ra. Nhưng năng lực của tôi tự động vận hành, được nửa chừng thì cảnh mộng đã xảy ra biến hóa.



“Lâm Kỳ, anh không sao đấy chứ?” Lữ Xảo Lam lo lắng lên tiếng hỏi.



Tôi lắc đầu lia lịa, vẫn còn chìm trong suy tư về cảnh mộng khi nãy.



Không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh mộng trong lúc năng lực của tôi tự động vận hành đã phát sinh hiện tượng “nhảy cóc”.



Tình huống này tôi chưa bao giờ gặp phải.



Các cảnh mộng sau đó càng thêm vụn vặn rời rạc hơn nữa.



Đường Hoàng Tuyền, tòa nhà bỏ hoang…



Điều tôi có thể chắc chắn là lúc ở tòa nhà bỏ hoang, người dẫn đường vẫn là một người sống và rất có thể là một người làm các công việc tương tự như Diệp Thanh và Huyền Thanh Chân Nhân. Cũng có thể là xui xẻo giống như tôi, do năng lực đặc biệt nên bị cuốn vào một sự kiện quái dị, trên tay chỉ có một vật bảo vệ mạng sống mỏng manh.



Người dẫn đường bị một con quái vật to lớn mang hình hài chó sói tấn công, sau khi thoát được lại bị một hồn ma rút mất linh hồn.



Lúc đến đường Hoàng Tuyền thì gã đã là một con ma chân chính rồi.



Nếu tôi đoán không nhầm về tình trạng của người dẫn đường thì vẫn còn một vấn đề cực kì lớn.




“À phải rồi, thực ra vẫn còn một khả năng nữa nhưng chắc không phải chuyện cậu đã gặp đâu.”



“Là gì?”



“Luân hồi tái sinh ấy. Cùng một người, có cùng một năng lực, có điều đã đầu thai một lần, khác nhau mỗi cái xác.” Cổ Mạch trả lời.



Đây rõ ràng không phải tình huống mà tôi gặp phải.



Tôi đem chuyện người dẫn đường biến mất và chuyện nhóm Trần Hiểu Khâu, Trần Dật Hàm không rõ tung tích nói cho Cổ Mạch nghe xong, rồi hỏi: “Bây giờ tôi phải làm sao?”



Qua sự phân tích của Cổ Mạch thì tôi tựa hồ có thể xác nhận là người dẫn đường đã chết thật rồi, không phải là giả chết để chạy trốn. Cứ như vậy, tôi thật sự không biết phải làm sao để tìm về nhóm Trần Hiều Khâu nữa.



Lại đi tìm một con ma nữa à?



Hối Hương vẫn còn ma sao?



Tôi nhìn qua nhóm gấu Teddy.



Chúng giống như đã biến thành đồ chơi bình thường, dù dựa lên người của Lữ Xảo Lam nhưng không hề nhúc nhích.



Rất có thể chúng đã càn quét một đợt ở Hối Hương, ăn sạch hồn ma ở đây rồi.



Cổ Mạch giở giọng chây lười: “Cái đó thì phải xem vận khí thôi.”



Đúng, phải xem vận khí thế nào thôi.



Bất giác ngực tôi như nghẹn lại, không thể thở nổi.



“Lâm Kỳ.” Trang Hoài gọi tôi một tiếng.



Tôi ngơ ngác nhìn qua.



“Núi Khóc Mộ sụp đổ rồi, ở đó phát hiện được mấy thi thể, còn có cả bạn của cậu nữa.” Trang Hoài nói.