Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 759 : Đại học dân khánh (3)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Sau đó không lâu, chiếc bàn trống còn lại duy nhất của quán thịt nướng cũng đã có một nhóm nam sinh đến ngồi.



Họ chọn xiên nướng, kêu thêm vài chai bia, uống mấy hớp rồi bàn tán về chuyện vừa xảy ra trong trường Đại học Dân Khánh.



“… Giáo viên đó hình như là bị di truyền, trùng hợp phát tác đấy.”



“Thế là may rồi. Chưa kết hôn, biết sớm một chút đỡ phải liên lụy một đời người khác.”



“Gì chứ, đăng kí kết hôn cả rồi, chỉ là chưa làm đám cưới thôi.”



Tôi nghe đến ngơ ra, không khỏi ngoái đầu nhìn về phía bàn bên cạnh một cái.



Mấy nam sinh đó xem ra đã trưởng thành, chí ít không thể nào là sinh viên mới nhập học được.



Tí Còi và Gã Béo cũng đã quay qua nhìn.



Động tác này của chúng tôi khiến mấy nam sinh kia chú ý.



Tí Còi nói chuyện như quen biết đã lâu: “Mấy anh em, các cậu đang nói chuyện xe cứu thương vào trường khi nãy à?”



Nam sinh đầu đinh gật đầu, không giấu giếm: “Đúng vậy. Các anh nghe thấy tiếng xe cứu thương rồi à?”



“Không chỉ nghe, mà còn thấy nữa. Có cả xe cảnh sát nữa mà, có điều là không biết chuyện gì ấy nhỉ?” Tí Còi tỏ vẻ tò mò hỏi.



Trong lòng tôi cũng cảm thấy hiếu kỳ.



Nghe cuộc trò chuyện vừa rồi, người gặp chuyện rất có khả năng là đôi tình nhân chụp ảnh cưới mà chúng tôi gặp khi nãy. Như vậy thì đúng thật là xui xẻo. Đang chụp ảnh cưới mà bên nữ phát bệnh, vốn dĩ là một chuyện vui vẻ nhưng đột nhiên lại biến thành tai nạn.



Mà không thể không công nhận, tò mò là bản năng của loài người.



Đám nam sinh bàn bên không ngại chúng tôi là người lạ, cứ thoải mái mà kể ra.




Bên trong miếng này giống hệt miếng tôi vừa ăn, thịt gà trắng ngần ươn ướt, không hề có chút dấu vết của thịt hư.



Quách Ngọc Khiết còn trực tiếp hơn, cắn miếng thịt mình đang ngửi một cái, mặt cũng biến sắc như tôi, rồi phun miếng thịt ra lập tức.



“Cái quái gì vậy trời!” Quách Ngọc Khiết thè lưỡi ra oán trách, rồi cũng chụp lấy chai nước ngọt uống liên hồi, nhưng mặt thì vẫn nhăn như khỉ ăn ớt.



Tí Còi ném hai cây tăm xuống ngay: “Mấy em mua ở đâu vậy?”



“Ở quán gà rán trước mặt kìa.” Quách Ngọc Khiết đứng dậy, xách túi ni lông lên, định đến cái quán đó tính sổ.



Tôi nói: “Để anh đi cùng đi.”



“Anh cũng đi.” Tí Còi rất tích cực.



Những người khác không đi hóng chuyện cùng chúng tôi, bảo ba người chúng tôi qua bên đó đi.



Quán gà rán trước mặt cách đây tầm mười mét, trong quán đã kín chỗ, trang trí cũng đẹp hơn bên quán thịt nướng này. Quán nướng theo phong cách hoàn toàn không trang trí. Và đường nhiên, quán gà rán này thì không cho mang thức ăn bên ngoài vào.



Quầy phục vụ chọn món được đặt ngay tại cửa vào. Trên vách phía trước và sau quầy phục vụ đều có treo thực đơn, với đủ loại món gà gán.



Lúc này trước quầy phục vụ có một nhóm khách ăn đang xếp hàng và cũng có một người giao hàng đang đợi nhận thức ăn để đi giao.



Quách Ngọc Khiết hùng hổ vượt qua mấy người đang xếp hàng, mấy học sinh đó còn chưa kịp lên tiếng khiếu nại thì cô ấy đã ném cái túi đựng gà rán lên trên quầy phục vụ, “Gà rán chỗ các người sao thịt lại chua như vậy? Đồ ôi thiu mà cũng đem đi bán là sao?”



Những người xung quanh đều ngơ ngác.



Cô gái thu ngân ở bên trong quầy phục vụ tỏ ra rất kinh ngạc.



Cô ấy lập tức phủ nhận, “Không thể nào. Gà rán của chúng tôi đều dùng nguyên liệu tươi ngon cả. Bao nhiêu người đang ăn kia kìa, chị hỏi họ thử xem có thấy vị chua không? Chị à, món chị mua có phải là gà rán chua cay hoặc là chua ngọt không?”