Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 770 : Cô dâu (2)
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Lời nói của Lý Tinh Phương rất uyển chuyển, muốn lắng nghe ý kiến của tôi, nhưng tôi nghĩ ông ấy muốn tôi đến xem thử.
Tôi không có năng lực như Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, nhưng so với Lý Tinh Phương thì chí ít tôi cũng thấy được ma quỷ và âm khí.
Điều quan trọng hơn là nếu suy đoán của Lý Tinh Phương chính xác thì người gặp nạn không chỉ có cô dâu đó, mà còn có nhiều người xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác nữa.
Bây giờ tôi đang ở trong bệnh viện Dân Khánh, sau khi hẹn với Lý Tinh Phương xong thì chuẩn bị ở trong bệnh viện đợi ông ấy.
Dẫu sao nếu chỉ có một mình tôi, muốn đến thăm một bệnh nhân có khuynh hướng bạo lực trong phòng bệnh đặc biệt của khoa thần kinh, lại không phải là người nhà, thì bệnh viện sẽ không cho phép.
Quách Ngọc Khiết muốn ở lại để cùng đi xem.
“Thế em đợi ở bên ngoài, đừng có đi vào trong.” Tôi nói.
Năng lực của Quách Ngọc Khiết là gì chúng tôi vẫn chưa biết. Bây giờ thứ có thể dùng được của cô ấy chỉ là đôi mắt âm dương.
Quách Ngọc Khiết liếc tôi một cái, “Lúc nãy chẳng phải anh nói cô gái đó mắc chứng tâm thần, có khuynh hướng bạo lực sao? Như thế thì em càng phải đi. Nhỡ đâu cô ta có làm gì đó thì em còn có thể ngăn cô ta lại chứ.”
Chẳng cần nghĩ ngợi tôi cũng thấy câu nói của Quách Ngọc Khiết rất có lý.
Một mình cô ấy e là có thể cân được bảy tám y tá nam chứ chả chơi.
Tôi và cô ấy tìm chỗ ngồi xuống trong khu vực khám bệnh của bệnh viện, đều cùng điện thoại cho người nhà, viện lý do để ở lại bệnh viện.
Chúng tôi xem ra đến rất sớm, cho nên lấy kết quả xét nghiệm cũng sớm. Những người khác đến sau, đặc biệt là các sinh viên, cuối tuần còn ngủ nướng, vì đại khái đã hỏi thăm biết được tình hình sức khỏe mình không có vấn đề gì lớn nên cũng không vội đến sớm để lấy kết quả.
Bệnh viện cuối tuần đông nghẹt.
Cổ Mạch rất ghét mấy chỗ này, nhưng tôi không thấy ma, cũng không cảm thấy có âm khí. Có lẽ là do tôi không mẫn cảm như anh ta và khu vực khám bệnh cũng không phải là nơi thường có người chết.
Lý Tinh Phương đến rất nhanh, đi cùng còn có một viên cảnh sát.
Tôi ra dấu cho bác sĩ, sau khi ông ấy tránh ra, tôi đứng vào ngay cửa phòng, áp sát mắt vào ô cửa, kiểm tra tình hình trong phòng bệnh.
Chẳng nhìn thấy gì cả.
Thiết kế của ô cửa này thật là khéo léo, có thể nhìn thấy từng ngóc ngách một trong phòng, nếu có thứ gì đó thì chắc sẽ không thể ẩn giấu được.
Nguyên nhân là do cách một lớp cửa, cách ô cửa kính này sao?
Tôi không dám chắc, lại quan sát phòng bệnh thêm lần nữa, rồi đột nhiện lùi lại một bước, khẽ nhìn vách tường phòng bệnh.
Cũng không phải hoàn toàn không có góc chết, nhưng mấy góc chết này không phải là nơi bệnh nhân có thể dễ dàng núp trong đó được. Trong phòng bệnh còn có camera giám sát nữa…
Tôi đang do dự có cần xem video từ camera trước không, mắt nhìn liếc qua Quách Ngọc Khiết.
Hình như cô ấy không cảm nhận được luồng ác ý đó.
“Sao rồi?” Lý Tinh Phương lên tiếng hỏi tôi.
“Xem video từ camera giám sát trước đi. Có được không ạ?” Tôi hỏi bác sĩ.
Vẻ mặt của bác sĩ vẫn như thường. Lúc nãy nhìn thấy nhóm bốn người kì lạ chúng tôi, ông ấy đã chẳng nói gì, bây giờ tôi đưa ra yêu cầu thì ông ấy cũng đồng ý ngay lập tức.
Ngô Minh Lạc không hề hay biết chút gì về sự tới và đi của chúng tôi, vẫn cứ duy trì tư thế héo rũ ấy.
Đến phòng giám sát, trên màn hình động tác của Ngô Minh Lạc chỉ khẽ thay đổi một chút xíu.
Bác sĩ giúp chúng tôi điều chỉnh các góc độ của camera, thế nhưng bên trong phòng bệnh rất bình thường.
Kiểu này tôi không thể không vào phòng bệnh để kiểm tra một lượt rồi.