Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 787 : Chiếc thuyền đơn độc trên biển
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
“Cứu con cha ơi… Cha…”
Tiếng khóc thút thít của cô gái khiến tôi giật mình.
Phút chốc, tôi nghe thấy có tiếng sóng biển vỗ bên tai tôi.
Tiếng sóng biển vỗ từng đợt, gió biển mang theo vị mặn chát.
Tiếng kêu của loài chim hải âu vang vọng trên bầu trời, lộ ra sức sống mãnh liệt tràn đầy.
Tất cả điều đó bị phá tan bởi âm thanh khởi động của động cơ.
Tiếng ầm ầm của động cơ phát ra, trở thành âm thanh chói tai nhất trong tất cả các âm thanh.
Tôi vui mừng mở to hai mắt, cảm nhận được gió biển đang lùa vào mặt.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên người, nhưng có thứ còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời đó là hơi thở của người bên cạnh.
“Ha ha ha! Em gái à, co người lại làm gì chứ! Đi ca nô thì phải hóng gió biển chứ! Nào, dang hai tay ra, thử đi nào!”
Bên cạnh truyền tới tiếng nói của một người đàn ông khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tôi cảm giác được đối tượng mà tôi nhập vào đang thu người lại, dựa vào một vật gì đó bằng nhựa lạnh ngắt.
“Này, làm gì vây? Đừng có kéo con gái tôi!” Tiếng hét của người phụ nữ vang lên ở phía sau.
Tuy nhiên đáp lại bà ta là tiếng cười ngang ngược, xấc xược của người đàn ông kia.
Tôi di chuyển cơ thể, tách ra khỏi đối tượng nhập vào.
Thân thể bay lên trên không trung, sau đó bay nhanh về phía trước theo chiếc ca nô, từ trên cao nhìn xuống quan sát tình hình trên chiếc ca nô.
Người lái ca nô là một người nước ngoài, hình như anh ta không hiểu tiếng Trung, chỉ quan tâm tới việc lái ca nô.
Người ngồi bên cạnh anh ta thì cười ha hả, ngồi xem kịch hay ở phía sau
Những người đàn ông trên ca nô chính là đám người mà tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ trước đó.
Thật sự mà nói, bọn chúng mặc quần đi biển, áo sơ mi đi biển, đeo kính râm, nếu nhìn cách ăn mặc thì trông chúng chẳng khác gì du khách bình thường.
Cô gái và mẹ cô ta bị tách nhau ra, một người trước, một người sau, ở giữa bị ngăn cách bởi mấy người đàn ông. Hai người họ trông như sắp khóc đến nơi.
Đám đàn ông kia đều mang khuôn mặt trưởng thành đứng đắn, nhưng do những biểu cảm vặn vẹo trên gương mặt nên trông rất đáng sợ.
Cuối cùng chiếc ca nô dừng lại ở giữa biển khơi, không nhìn thấy bến bờ.
Người đàn ông ngồi bên người nước ngoài kia đưa cho anh ta một điếu thuốc, rồi vừa cười híp mắt vừa nhét vào trong túi áo anh ta mấy tờ giấy bạc.
Người nước ngoài vừa hút thuốc, vừa dựa lưng vào chiếc ghế dựa, dường như hoàn toàn không hay biết gì về sự việc đang diễn ra ở sau lưng.
Cô gái kêu la thảm thiết.
Mẹ cô ấy nhào lên, bị một tên khác kẹp lấy cổ.
Tôi cắn răng, đưa tay ra túm chặt lấy cổ tay gã ta.
“Thứ gì vậy? Nó nắm lấy tay tao rồi! Nó…” Người đàn ông sợ hãi hét lớn, tay còn lại bóp chặt cổ cô gái.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, cảm giác có một luồng sức mạnh tỏa ra từ lòng bàn tay.
Giọng nói của người đàn ông kia thay đổi.
Trong tầm mắt của tôi, ngoài cô gái không nhìn thấy người đàn ông đang bóp cổ mình ra thì những người còn lại đều trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
“Á!” Tóc của cô gái đang bị nắm được buông ra, cơ thể ngã nhào trên ca nô.
“Có ma… có ma! Mau chạy đi!”
Những tên kia đồng thanh la hét, hoảng loạn nhảy ra khỏi ca nô.
Còn cánh tay bị tôi nắm chặt kia ngày càng teo lại, tay tôi cảm nhận được gã ta đang bị suy yếu, sức nặng trên tay thì gia tăng.
Áo phao cứu sinh và đồ đi biển của gã ta rơi xuống ca nô.
Tôi chỉ cảm thấy bàn tay trống trải, người đàn ông vốn bị tôi túm lấy bỗng dưng biến mất hoàn toàn.
Cô gái hoảng sợ, nằm im bất động.
Người mẹ bò tới bên cạnh, ôm chặt lấy cô ấy.
Vẫn là mặt biển bao la không thấy bờ bến, vẫn là tiếng gió biển, tiếng sóng biển, tiếng chim hải âu và tiếng động cơ ca nô.
Có thể nhìn thấy được ở một nơi không xa, đám người kia vẫn đang hoảng sợ không dám quay đầu, bơi về phía xa. Tiếng la hét, tiếng thở dốc, tiếng bơi dưới nước đều không còn nghe thấy nữa.
Tôi cúi đầu nhìn hai mẹ con đang nằm sõng soài trên ca nô, chợt cảm thấy không biết phải làm sao.
Đây là lần đầu tiên tôi giết một người, là giết một người sống.
Tôi cảm thấy vô cùng hoang mang sợ hãi.
Còn một chuyện khiến tôi hoang mang nữa là không biết phải đối diện với hai mẹ con này như thế nào. Nhưng hiện giờ đang lênh đênh giữa biển khơi, năng lực của tôi không có chỗ dùng được nữa. Vậy tôi làm sao để đưa họ trở về bờ? Sau khi trở về thì họ sẽ nghĩ như thế nào về chuyện này?
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, động cơ kêu thêm vài tiếng ầm ầm cuối cùng rồi dừng hẳn.
Ánh nắng chói chang như đang thiêu đốt uy lực của nó.
Giọng nói của cô gái vừa khàn đục, vừa khô khốc “Cảm ơn ngài…”