Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 789 : Tuyệt vọng và hy vọng (1)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Ngay cả bản thân tôi cũng không biết tôi đã tắt điện thoại vào lúc nào.



Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm.



Em gái thò đầu vào, nhìn tôi với ánh mắt quan tâm.



Tôi ngước mắt lên: “Không có gì. Anh không sao. Một người bạn… Một người bạn của anh gặp chút vấn đề thôi…”



Em gái im lặng, không biết nên nói gì.



Tôi nhếch miệng cười, xoa đầu em gái, rồi đi ra khỏi phòng.



Cha mẹ đều đang ở phòng khách, nhìn thấy tôi đi ra, hai người nhìn tôi với ánh mắt lo lắng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dường như không biết nên hỏi tôi điều gì, nên nói chuyện với tôi như thế nào.



“Con ra ngoài một lát nhé.” Tôi nói ngắn gọn một câu, không nói cho họ biết chuyện vừa xảy ra và tôi sẽ làm gì tiếp theo.



Mẹ tôi nói một câu “đi đường cẩn thận”, mặc dù trên mặt đầy vẻ lo lắng nhưng bà không ngăn cản tôi.



Em tôi cũng kêu lên một tiếng “anh hai”, nhưng cũng không ngăn bước chân tôi lại.



Tôi đi tới thôn Sáu Công Nông.



Bây giờ có lẽ là thời điểm một số người già đã ăn cơm xong, đang đi bộ trong khu dân cư.




Quả đúng như những gì Cổ Mạch nói, những người như chúng tôi do kiếp trước đã gây nghiệp chướng nên kiếp này phải trả sao?



Bạn bè, người thân của chúng tôi, kiếp trước cũng cũng gây ra lỗi lầm nên kiếp này phải chịu sự giày vò ư?



Nếu đúng thật như vậy thì tôi cũng muốn chết một cách rõ ràng.



Tôi muốn biết rốt cuộc là kiếp trước tôi đã làm gì, muốn biết kiếp trước Lý Tinh Phương đã làm gì, muốn biết rốt cuộc là kiếp trước con gái ông ấy đã gây ra tội ác tày trời gì mà kiếp này phải chịu sự giày vò như vậy!



Tiếng của Từ Thiết nhỏ dần, rồi lùi ra sau một bước, “Cậu, cậu muốn làm gì? Ánh mắt của cậu... Cậu có ý gì?”



Tôi không quan tâm tới Từ Thiết, đi lướt qua người ông ta, vào trong tòa nhà số sáu.



Tôi đi thẳng một mạch lên tới lầu sáu, vặn mạnh chìa khóa, mở cánh cửa Phòng Nghiên cứu ra.



Bên trong phòng lạnh lẽo vô cùng yên tĩnh.



Tiếng đóng cửa trong hoàn cảnh này vang lên càng thêm rõ ràng.



Tâm trạng phẫn nộ ban nãy của tôi đột nhiên lắng xuống, nhìn căn phòng hoang vắng, cảm giác được một nỗi tuyệt vọng.



“Diệp Thanh, có phải... cho dù như thế nào, cũng không thể thay đổi được số phận của chúng ta hay không?”