Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 81 : Diễn xuất hoàn hảo (1)

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Bao nhiêu con mắt trong phòng đều hướng ánh nhìn về phía Tí Còi.



Sắc mặt Tí Còi chăm chú, nghe người đầu bên kia điện thoại nói rất lâu, mới lên tiếng: “Tôi biết rồi. Được. Cúp máy nhé”. Cậu ta quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt phức tạp.



“Là ai?” Trong bụng tôi đã lờ mờ có được câu trả lời.



“Mã Nhất Binh gọi điện thoại đến, nhà hát lại có người bị giết rồi”. Tí Còi thở dài, “Lần này là bị bắt tại trận. Một nam sinh vì bạn gái muốn chia tay, nên siết cổ giết chết cô gái”.



“Siết cổ?” Trần Hiểu Khâu hỏi.



“Đúng vậy. Dùng chiếc khăn choàng của cô bạn gái”.



Chuyện này vừa nghe giống như kiểu nhất thời kích động, vì tình cảm phẫn uất mà giết người, không hề giống vụ án Trương San Mai.



“Mã Nhất Binh muốn mời chúng ta đến Học viện Hí kịch một chuyến?” Tôi hỏi.



Tí Còi gật đầu.



“Vậy lát nữa tan ca chúng ta đến đó xem sao nhé”. Quách Ngọc Khiết không một chút do dự.



“Mọi người không cần đi, mình tôi đi là được”. Tôi lên tiếng từ chối.



Chuyện lần này e là không hề đơn giản, tôi không muốn kéo bọn họ xuống nước.



Tí Còi không vừa ý nói: “Anh Kỳ, anh nói vậy là có ý gì chứ?”



“Chỉ là trùng hợp, không cần phải huy động nhiều người như vậy”. Tôi tìm một lí do thuyết phục nhất, Quách Ngọc Khiết nghe lời ngay tắp lự, Tí Còi và Gã Béo thì không đồng ý, Quách Ngọc Khiết lại bắt đầu do dự.



“Đừng nháo nhào lên nữa. Chúng ta đâu có phải thám tử, cũng không phải người của Thanh Diệp, quan tâm nhiều việc khó khăn như thế làm gì?” Tôi ra sức khuyên nhủ.




Trên chiếc ghế ngồi màu hồng không hề có người, nhưng vừa đúng lúc đệm ghế vị trí chính giữa đó lún xuống, dường như trước đó không lâu đã có người ngồi.



Da đầu tôi nóng rần, trên người nổi một lớp da gà, nhưng vẫn còn đánh thức lên được một chút dũng khí đàn ông, tôi bước về phía chỗ ngồi kia. Xung quanh ghế ngồi không lưu lại chút vết tích nào cả. Tôi đánh bạo đưa tay sờ vào ghế ngồi, bàn tay tiếp xúc lạnh thấu xương, khiến tôi lập tức rút tay lại. Tôi nhìn hướng bục diễn, vị trí trí ngồi xem này cực kỳ hoàn hảo, có thể đem sân khấu thu trọn vào tầm mắt, nhìn rõ mồn một, bao gồm cả Trương San Mai đang treo lơ lửng. Mà vị trí này, cũng là góc nhìn trong giấc mộng của tôi.



Trương San Mai di chuyển ánh nhìn, trong ánh mắt ngoài oán giận ra, còn thêm một tia hoảng sợ. Cô ta đột nhiên vùng vẫy, giống âm nhanh kêu gào khàn giọng như tôi mơ thấy, cào bấu vào sợi dây thừng, mười đầu móng tay đều bị gãy nát. Sợi dây từng lớp từng lớp gỡ đứt ra, Trương San Mai rơi từ trên không xuống đất, rơi chồng xuống sân khấu, tai mắt mũi miệng chảy đầy máu tươi. Trông cô ta giống như không hề có một chút đau đớn, thậm chí còn rất hân hoan, vất vả từ dưới đất bám đứng dậy, cô ta quay người đối diện tôi, lúc đó tôi mới để ý thấy rõ cổ họng cô ta đã rách đứt, một đoạn xương cổ đâm xuyên qua da, nhưng cô ta cố gắng giữ đầu thăng bằng, lảo đảo bước về phía khán giả.



Bịch!



Trương San Mai ngã sõng soài ra đến hơn mét dưới sân khấu, rồi lại gượng bám đứng dậy, giống như không hề có suy nghĩ chỉ có sức lực của quái vật, lại giống như…, động tác kì quặc mà chậm chạp bò qua hàng ghế ngồi cuối cùng đến trước mặt tôi.



Mặt cô ta dính đầy máu, ánh mắt hoang dại. Cánh tay đầy máu đưa lên sờ vào mặt tôi, tôi không cảm giác được độ ấm vốn có của máu, mà lạnh như rớt xuống hố băng.



“Tôi diễn có đạt không?” Trương San Mai lại khẩn thiết hỏi, trong miệng lại phun ra một búng máu tươi.



Tôi nuốt nước bọt đánh ực, nói ra câu nói trong mộng: “Hoàn hảo”.



Trương San Mai tựa như một cô gái nhỏ ánh cười tươi rói, trong ánh sáng chiếu ra từ điện thoại từ từ biến mất.



Khí lạnh trong phòng cũng biến mất theo Trương San Mai, lướt nhanh đi chỉ còn lại trống không.



Tôi đưa tay sờ má mình, vẫn còn thấy lạnh cóng. Cúi đầu nhìn cái ghế ngồi, tôi thử sờ mạnh xuống một cái, vẫn như cũ lạnh như một miếng băng. Quả tim trong ngực tôi cũng không nóng lên nổi.



Giấc mộng báo trước? Chú trọng hiện trường lúc trước?



Tôi không biết nên coi những gì vừa xảy ra như thế nào mới được, nhưng lần này tôi chắc chắn, cái chết của Trương San Mai không phải là mưu sát, mà là chuyện tâm linh bí ẩn.



Vậy còn cái chết của nữ sinh kia thì sao đây?