Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 811 : Mã số 012 - Nút thắt côn trùng (5)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Ngày 7 tháng 7 năm 2002, đến nơi ở của người ủy thác. File ghi âm 01220020707.wav.



“Chào ông Đoàn, đã làm phiền ông rồi.”



“Không có, không có. Các cậu vào trong đi, mời các cậu vào. Không cần cởi giày đâu. Vào luôn là được rồi. Bà ơi, bà rót nước cho tôi, cái loại nước ngọt lần trước mua đấy…”



“Không cần phiền phức như vậy đâu, ông Đoàn. Chúng tôi muốn đến xem nhà của ông, xem những tình huống lần trước ông nhắc đến…”



“Ồ, được, được.”



“Ôi, đến đây, đến rồi đây. Trong nhà có nước ép trái cây, nước muối khoáng, có sữa, nước muối khoáng bỏ đá, các cậu…”



“Bà Đoàn, không cần khách sáo đâu ạ.”



“Ấy, gọi bà gì chứ…”



“Vậy chúng tôi gọi là dì nhé.”



“Được được được, gọi như thế nào cũng được, nhanh vào bên trong đi. Các cậu chắc là chưa biết, ông Đoàn nhà tôi ấy à, nhắc đến đau đầu lắm. Ông ấy nói cái gì mà đám côn trùng, nhưng tôi lại không nhìn thấy, không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Con người ông ấy ấy mà, tính tình thì cố chấp, lúc trước đắc tội với người ta, tôi sợ là…”



“Được rồi cái bà này, bà nói những chuyện này ra làm gì?”



“Đây không phải là, có khả năng là… Các cậu nói đúng không?”



“Vâng, chúng cháu cần xem tình hình cụ thể như thế nào đã.”



“Mọi người cứ xem, tự nhiên xem.”



Cộp, cộp, cộp…



“Có thể quay video không? Chúng tôi có mang theo máy quay.”



“Ồ? Chiếc máy này nhỏ thật, có phải là nhập khẩu từ nước ngoài về không?”



“Vâng.”



“Mọi người cứ quay đi, không vấn đề gì cả.”



File video 01220020707.avi.
Những con côn trùng đó trong nháy mắt liền từ trong phòng bay hết ra ngoài.



Diệp Thanh cúi người xuống, nhặt một con côn trùng trên sàn nhà lên, rồi đưa cho Ngô Linh.



Bà Đoàn thấy có chút kỳ lạ liền hỏi: “Sao lại như vậy… bình thường đâu có thấy… Chuyện này…”



“Chính là… chính là như vậy… Nhưng… trước đó chỉ có mỗi mình tôi thôi…” Ông Đoàn cũng thấy kinh ngạc.



“Sao rồi, sếp, Linh?” Lưu Miểu xen vào nói một câu.



Trong màn hình, Diệp Thanh đứng lên, cùng Ngô Linh nhìn về phía ông Đoàn và bà Đoàn.



“Chúng ta nói chuyện đi, ông Đoàn.” Diệp Thanh nói.



Video trải qua cắt nối.



Màn hình chuyển sang một khung cảnh khác, nhìn ra được đó là phòng khách. Sô pha, bàn trà đều có chút nhỏ. Ông bà Đoàn ngồi trên sô pha, trong màn hình không có người của Thanh Diệp.



“Các cậu đã biết những con côn trùng đó là gì chưa?” Ông Đoàn hỏi.



“Có lẽ là biết rõ rồi.” Diệp Thanh trả lời.



Ngô Linh nói: “Ông Đoàn, chúng tôi hy vọng ông cố gắng nhớ lại một chút những việc xảy ra khi ông vừa nghỉ hưu. Ông có thể đem hết tất cả những sự việc sau khi nghỉ hưu cố gắng nhớ lại rồi kể hết một lần có được không, kể cả những việc rất nhỏ?”



“Chuyện này…” Ông Đoàn do dự một lúc, “Chuyện này đã mấy năm rồi...”



“Ông này, ông đã đắc tội với ai rồi chứ gì?” Bà Đoàn vỗ vỗ đùi ông Đoàn nói.



Ông Đoàn có vẻ không vui, hất tay của bà Đoàn ra.



Bà Đoàn chuyển hướng nhìn về phía trước, có lẽ là nhìn về phía người Thanh Diệp.



“Tính khí của ông ấy xấu lắm. Khi vừa mới nghỉ hưu thì đầu óc liền thay đổi, cảm thấy bản thân vô dụng, nghỉ hưu rồi không làm được việc nữa nên trở nên vô ích. Giống như trong tin tức, hay trong báo nói về cái loại gì đấy… Haizz, tôi cũng không nói rõ được, chính là vấn đề tâm lý ấy. Một người tự nhiên rảnh rỗi, cho nên tâm lý sinh ra vấn đề. Trước khi ông ấy về hưu có nói với tôi, có thể gia hạn thời gian nghỉ hưu. Cơ quan ông ấy trước đây có một người da đen được cho nghỉ hưu trễ. Kết quả khi ông ấy nghỉ hưu thì mọi người lại không ai nhắc đến vấn đề đấy.”



Ông Đoàn xị mặt: “Được rồi bà. Chuyện này được hay không còn nhắc làm gì nữa.”



Bà Đoàn quay mặt lại: “Người ta là muốn ông nhớ lại thôi. Ông nhất định là lúc đó đắc tội với ai, nên bị họ đối phó rồi!”