Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 814 : Mã số 012 - Nút thắt côn trùng (8)
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
“Phù…”
“Nói như vậy… nghĩa là không có cách sao? Nhất định phải… nhất định phải xử lí ư?”
“Nếu các cậu không có bản lãnh xử lý thì chúng tôi có thể tìm người khác phải không?”
“Người ủy thác của chúng tôi là ông Đoàn.”
“Ai biết các cậu đã xúi giục gì cha tôi? Nói tóm lại là không được! Cha và mẹ… Chúng tôi vẫn muốn hiếu kính với hai người…”
“Khang Tử nói rất đúng. Các vị à, chúng tôi cũng không phải muốn làm chuyện gì trái với ý trời làm hại con người. Chỉ là hi vọng hai người họ có thể ở lại thêm vài năm. Theo tuổi thọ trung bình, tuổi thọ trung bình hiện nay đều là bảy mươi tám mươi tuổi đúng không? Cha mẹ họ chỉ mới sáu mươi… Chúng tôi thật sự rất đau lòng. Cha mẹ nhất định cũng rất đau lòng.”
“Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của mọi người. Nhưng người ủy thác của chúng tôi là ông Đoàn. Nếu như các vị không thể cùng chúng tôi thống nhất ý kiến với nhau thì chúng tôi đành phải trưng cầu ý kiến của ông Đoàn thôi.”
“Nghĩa là sao?”
“Trước đây chúng tôi cũng đã thử qua. Lúc ông Đoàn qua đời thì có thể là đang nằm mơ. Ông ấy đối với việc mình qua đời không hề có ấn tượng gì. Bà Đoàn cũng trong trường hợp tương tự. Nói cho hồn ma của họ biết sự thực là họ đã qua đời, đó là cách tốt nhất dẫn dắt cho chính họ nhớ lại chuyện gì đã diễn ra. Nếu như không được thì phải do người thân cận nói với họ thì hồn ma của họ sẽ dễ dàng chấp nhận đối diện với hiện thực hơn. Các vị nếu như không đồng ý thì chúng tôi cũng chỉ có thể tự mình làm chuyện này.”
“Thế thì có ảnh hưởng gì đến họ không?”
“Nếu như diễn biến thuận lợi, họ có thể chấp nhận hiện thực thì chúng ta có thể nói tiếp. Nhưng nếu như diễn biến không thuận lợi, họ không có cách nào chấp nhận sự thật, thì một là họ lựa chọn không để ý, hai là tình huống sẽ có ác hóa.”
“Ác hóa là…”
“Nghĩa là họ có thể trở thành ác ma, mất đi lý trí.”
Choang!
“Cô nói đùa gì thế? Cô dựa vào đâu mà làm thế?”
“Tôi đã nói rồi, người ủy thác cho chúng tôi là ông Đoàn. Suy nghĩ trước mắt của ông ấy là giải quyết vấn đề côn trùng. Điều này rất cần ông ấy nhận ra rõ hiện thực. Cho dù bây giờ chúng ta không nói, đám côn trùng đó càng lúc càng nhiều thì ông ấy có thể sẽ xảy ra tình trạng ác hóa.”
“… Vậy… Vậy được… Cứ thử xem…”
Ngày 15 tháng 7 năm 2002, liên lạc với Tuệ Nhất Pháp Sư tiến hành siêu độ. File video 01220020715.avi.
Bối cảnh trong màn hình video là phòng khách của video trước đó.
Bàn ghế đều được kéo ra, bày ra một bàn thờ nhỏ.
Trên bàn thờ có một cái lư hương và một tượng Bồ Tát.
Phía trước bàn thờ là hai miếng đệm ngồi. Lúc này đang để trống.
Ở cửa nhà có mấy người đang đứng ở đó, tuổi tác có già có nhỏ. Hai người già xuất hiện trong video trước đó được mấy người dìu đến.
Một người trung niên hơn ba mươi tuổi nắm chặt tay của bà lão, nhỏ gọng nói: “Mẹ, mẹ đừng sợ. Chỉ là giúp giải quyết chuyện kia của cha thôi. Không sao đâu.”
Bà lão với nét mặt thong dong nói: “Ừ, có thể giải quyết được là tốt nhất.”
Ông lão đứng bên cạnh bà lão, nét mặt nghiêm túc.
Ống kính di chuyển, một người già mặc chiếc áo choàng màu xám, tay cầm bó hương đi về phía trước bàn thờ.
Ông già mặt mày hồng hào, trông rất có phong thái của một cao nhân.
Ông ta thắp hương, bái tượng Bồ Tát hai bái, rồi cắm vào lư hương. Kỳ lạ là ông ta lại cắm đầu hương ngược lại. Trong chiếc lư hương trống không, cây hương ấy được dựng thẳng, khói hương tỏa ra trong lư hương, tạo thành hình xoắn ốc. Sau khi bay ra khỏi lư hương thì bị phân tán đi, dường như không nhìn thấy nữa.
Bên ngoài màn hình có một số âm thanh, còn có tiếng thì thầm to nhỏ.
Hai tay của ông ta chấp lại thành hình chữ thập, niệm một hồi kinh rồi ngẩng đầu nói: “Mời hai vị thí chủ ngồi xuống đây.”