Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 817 : Mã số 012 - Nút thắt côn trùng (11)
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Ngày 22 tháng 4 năm 2003, năm người con của người ủy thác đến Phòng Nghiên cứu. File ghi âm 01220030422.wav.
“Ông bà mời ngồi. Xin lỗi vì sofa hơi nhỏ, mời ông bà ngồi trên ghế vậy.”
“Không sao đâu.”
“Không sao.”
“… Khụ. Chúng ta bàn chuyện chính đi.”
“Vâng. Ông bà đến đây có lẽ là muốn hỏi đến tình hình của ông Đoàn và bà Đoàn. Chúng tôi cũng muốn tìm hiểu rõ hơn tình hình của hai người họ.”
“Ừ…”
“Pháp sự trước đó mấy người làm, còn cả chuyện hỏa táng kia, thật sự là không vấn đề chứ? Không phải là vấn đề phát sinh từ đó chứ?”
“Chúng tôi là dựa theo kinh nghiệm làm việc và kiến thức của mình mới đưa ra phán đoán như vậy. Tuệ Nhất Pháp Sư ở mặt này còn có kinh nghiệm dày dặn hơn chúng tôi. Ông ấy cũng có cùng suy nghĩ với chúng tôi.”
“Ai mà biết được những lời mấy người nói đâu là thật đâu là giả!”
“Khang Tử!”
“Anh cả! Anh đừng nghe lời họ nói vài ba câu rồi bị lừa. Vốn dĩ đang rất tốt, nhưng sau khi hỏa táng thì cha…”
“Vốn dĩ rất tốt như thế nào? Cha cứ hai ba ngày lại gọi đến nói nhìn thấy côn trùng, như vậy gọi là tốt sao!”
“Chị hai…”
“Hic, mọi người đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa…”
“Em đã sớm nói rồi, nên chôn cất để họ được an nghỉ, người già thường hy vọng hậu sự của mình được sắp xếp thỏa đáng… Cha như thế… Cha cứ nằm trên giường như thế, đau đớn biết bao nhiêu… Bây giờ còn… Khang Tử! Cha mẹ đều đã mất rồi, đã mất mấy năm rồi! Nếu em vẫn không chịu chấp nhận thì có ích gì đâu chứ!”
“Chị hai! Ha, trước đây sao em không nhìn ra chị có suy nghĩ này nhỉ. Cha mẹ mất rồi thì chị liền vui vẻ phải không?”
“Chị vui cái gì? Chị vui khi nào hả? Trước đây đều là chủ ý của em, mọi người cũng nghe theo rồi! Bây giờ mọi chuyện đã thành thế này…”
“Được rồi! Hai chị em ngồi xuống đi!”
“Anh hai…”
“Anh hai…”
“Thật ngại quá, để cho mọi người chê cười.”
“Các con muốn nói chuyện gì? Tại sao lại…”
“Được rồi bà, cứ nghe các con nói đã.”
“Ồ… Con nói, thằng cả nói đi, cha mẹ nghe đây.”
“Cha, mẹ, chúng con đều là những đứa khốn nạn, chúng con… chúng con đã giấu cha mẹ một chuyện tày trời… Thực ra, thực ra bốn năm về trước, thời gian cha vừa nghỉ hưu… Có một lần cha đi uống trà, lần đó cãi nhau với chú ở tầng 13 kia… Cha mẹ còn nhớ lần đó không?”
“Haiz, tự nhiên nói chuyện này làm gì?”
“Bà đừng nhìn tôi. Tôi không sao, tôi không giận. Bà nghe con nói tiếp đi.”
“Vậy con nói tiếp đi.”
“Lần đó mẹ gọi điện thoại cho con, nói rằng cha rất tức giận. Con còn đến xem cha thế nào… Lúc đó, cha nằm trên giường… Trong nhà mở điều hòa, điều hòa mở ở nhiệt độ rất thấp… Trong nhà rất lạnh…”
“… Cũng đâu mở thấp đến vậy… Trong nhà đúng là có hơi lạnh…”
“…”
“Lúc đó… Thực ra lúc đó, cha đã… Cha… cha đã… đi rồi…”
“Gì mà đi rồi? Đi đâu? Thằng cả, con đang nói cái gì vậy hả?”
“Phù…”
“Ông à…”
“Cha……”
“Ông nội… hu hu…”
“Ông ngoại…”
“Khóc cái gì? Không phải cha vẫn ở đây sao?”
“Cha?”
“Ừ… Đại… đại khái tôi cũng có đoán ra được một chút… Biết được…”
“Ông à, ông đang nói gì thế?”