Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 824 : Tử vong (4)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Trong nháy mắt tôi đơ người ra, cũng đúng lúc này tôi bị người ta đẩy một cái.



“Gia đình chúng tôi lúc này không rảnh. Nếu các cậu có việc gì thì đợi sau này hãy đến có được không?”



Nói chuyện là một người trung niên, chỉ nhìn qua thân hình thì thấy rất giống với Từ Cương.



Từ Thiết từ trong đám đông nhảy ra hét: “Không được cho cậu ta đi! Phải bảo cậu ta nói xem, cha tôi bị Từ Cương làm cho tức chết rồi thế thì nhà ở bây giờ phải làm sao!”



“Cái gì gọi là bị Từ Cương làm cho tức chết! Rõ ràng là bị chú làm cho tức chết!” Một người phụ nữ chống nạnh la hét, rồi quay sang nói với tôi, “Cậu thanh niên này, cậu nói đi, ngày hôm đó có phải là cha tự điền vào tờ phiếu bầu không? Từ Cương của chúng tôi có ép ông ấy không? Đó là chủ ý của chính cha đúng không! Người lớn trong nhà đã làm chủ rồi, kẻ làm con như chú còn dám ép cha sửa! Chính là chú đã khiến cha tức chết!”



Người phụ nữ đó nói đến câu cuối cùng thì chỉ thẳng vào Từ Thiết rồi mắng.



Bà ta xem ra cũng hơn bốn mươi tuổi, có nét của một người phụ nữ thành thục, trang điểm rất tinh tế, nhưng mắng người thì một chút cũng không kém cạnh so với sự đanh đá của các dì các thím ngoài chợ.



Từ Thiết đỏ mặt tía tai, nói mấy được mấy câu đã bị bà ta dùng ngón tay có móng sơn màu đỏ chọc thẳng đến mặt, ông ta dùng tay đẩy ngón tay bà ta ra.



Người phụ nữ đó lập tức la lên, hét thẳng vào mặt Từ Thiết.



Bên cạnh Từ Thiết có một người phụ nữ trung niên xông ra giằng co với bà ta.



Hai bên giống như đang muốn đánh nhau.



Tôi nhìn cảnh hỗn loạn này, rồi lại liếc sang mảng màu xanh kia và tìm Từ Cương trong đám đông.



Một mảng khói bay lượn lờ trong góc nhà, Từ Cương đang đứng ở đó hút thuốc.



Ông ta thất thần, nhìn về phía di ảnh được đặt ở giữa linh đường.



Tôi không tìm thấy trên người ông ta hay bên cạnh ông ta có âm khí.



Tôi cũng không nhìn thấy âm khí trong căn nhà này.



Ở đây ngoại trừ cảm xúc hỗn loạn, nóng này thì còn có một loại ác ý.



Tôi nhân lúc mọi người đang xô đẩy chen lấn nhau thì đi vào trong phòng khách.
Gã Béo do dự hỏi: “Từ Quang Tông biến thành ma rồi hả?”



Tôi lắc đầu: “Là con ma mặt xanh.”



Bốn người họ đều kinh ngạc nhìn tôi.



Tôi gượng cười: “Không nhìn thấy toàn bộ, nhưng cái chân đó, còn có thân hình, hơi thở… Chắc chắn là con ma mặt xanh.”



“Trời ơi, như vậy chắc chắn là Từ Thiết rồi!” Tí Còi vỗ tay, nét mặt bừng tỉnh.



Trần Hiểu Khâu liếc cậu ta một cái: “Nếu là Từ Thiết thì cần nhà, cần tiền mới đúng chứ?”



Tí Còi ngập ngừng, nghi ngờ nói: “Vậy là Từ Cương? Không phải chứ?”



“Không phải chứ?” Quách Ngọc Khiết đồng thanh với Tí Còi.



Chúng tôi cũng đã gặp mặt Từ Cương vài lần, ông ta xem ra là người làm ăn đứng đắn, còn có một chút phong thái đứng đầu, không giống loại người độc ác làm những chuyện mờ ám.



“Nếu như ông ta ước thì có phải là Từ Quang Tông lập tức chết luôn không?”



Tí Còi xoa xoa cằm: “Nếu không phải là anh em họ, vậy thì là vợ của họ rồi.”



Không khí trở nên nặng nề.



Từ Quang Tông đột tử chết, đó đúng là ngoài ý muốn, bây giờ lại trở thành mưu sát.



Không khí nặng nề đó kéo dài mười mấy giây.



Tí Còi thở dài: “Cho dù biết người đó là ai thì chúng ta có thể làm được gì? Chúng ta cũng chẳng quản được việc này đúng không?”



Cậu ta nhìn về phía tôi.



Tôi nói: “Biết được là ai thì có thể bắt được con ma mặt xanh kia, sau đó theo sát nó là tìm ra được người nuôi dưỡng.”