Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 830 : Người chết thứ ba (1)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Tôi hoảng sợ, thốt lên: “Anh bị thương?”



“Không phải máu của tôi.” Diệp Thanh trả lời đơn giản.



Tôi thấy cái bóng kia lau ngón tay, vệt máu đỏ tươi nhạt dần.



Tôi há miệng, cuối cùng lựa chọn nói về vụ việc nhà họ Từ và ma mặt xanh.



Mười mấy phút sau, tôi lo lắng bất an kể xong mọi chuyện. Lúc kể chuyện, lòng tôi rối bời, nên nhất thời không để ý máu trên người Diệp Thanh từ đâu mà đến. Bây giờ kể xong, tôi mới bắt đầu suy đoán linh tinh.



Diệp Thanh đi giết người rồi…



Lại là những người ở Cục Chế tạo Khánh Châu ư? Hay là ai khác?...



Tôi chợt cảm thấy lo sợ.



Diệp Thanh lúc này đang bình thường? Hay trong trạng thái mất kiểm soát?



Rốt cuộc, người anh ta giết là ai?



Hay là anh ta ra ngoài tùy ý tìm ai đó rồi giết?



Tôi bắt đầu đứng ngồi không yên.



“Bạch An đã chết rồi. Cậu không cần lo lắng.” Diệp Thanh đột nhiên lên tiếng.



Tôi nhất thời không nghe rõ, ngờ nghệch hỏi lại: “Cái gì cơ?”



“Ma mặt xanh cũng chết rồi. Không còn chuyện gì nữa đâu.” Diệp Thanh không trả lời tôi, mà nói tiếp câu trên.



Đầu óc tôi trống rỗng, ngẩn người nhìn về phía thân ảnh mơ hồ trên ghế sô pha.



Những vết máu trên mặt Diệp Thanh lúc này gần như đã biến mất.




Mặc dù đồn công an cũng có xe cảnh sát, nhưng từ đây đến đồn công an chỉ tầm mười mấy phút, vì vậy các đồng chí công an đều đạp xe đạp hoặc xe đạp điện.



Chủ nhiệm Mao và tôi đi lên lầu.



Trên hành lang cũng có không ít người đến hóng chuyện. Những người này thấy hai người bọn tôi đều tránh ra hai bên nhường đường.



Cửa nhà họ Từ đang mở, đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bàn thờ ở trong nhà.



Vợ chồng Từ Thiết quỳ trước linh đường, nước mắt nước mũi dàn giụa, vừa khóc vừa kêu “Cha ơi”.



Bên cạnh họ, tôi nhìn thấy Tiểu Cố của đồn công an.



Trong căn phòng còn có mấy cảnh sát lạ mặt đang khảo sát hiện trường.



“Chủ nhiệm Mao đến rồi à.” Tiểu Cố liếc nhìn thấy chúng tôi, liền cất tiếng chào, “Anh Kỳ, anh cũng đến rồi à.”



“Ừ.” Tôi gật đầu với Tiểu Cố, tầm nhìn rơi xuống bên cạnh cậu ta.



Bên cạnh vợ chồng Từ Thiết, người thanh niên cả trong cảnh mộng lẫn hiện thực tôi từng gặp qua, đang co quắp thân thể, quỳ trên đất run rẩy.



Là hồn ma của con trai Từ Thiết!



Cậu ta vậy mà vẫn ở đây!



Tôi kìm lại sự kinh ngạc trong lòng, cố gắng rời ánh mắt đi, để không ai thấy có gì bất thường.



Vợ chồng Từ Thiết không để ý xung quanh.



Tiểu Cố cũng đành mặc kệ họ, bước lên tóm tắt tình hình cho chúng tôi.



“… Họ nói nhìn thấy hồn ma của Từ Quang Tông, nên cứ vái lạy không ngừng, khuyên gì cũng không nghe.” Tiểu Cố khó xử nói.