Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 868 : Phá án (2)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng sự thật mọi chuyện lại là như vậy.



Tôi cứ tưởng con của Từ Thiết là Từ Quang Minh khi biến thành ma đã làm gì đó, nhưng cuối cùng lại là con của Từ Cương...



Trần Hiểu Khâu không có nói ra, nhưng tôi đã có thể nghĩ ra được tại sao Từ Băng Tiệp lại phải làm như vậy.



Chỉ là...



Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu.



Lúc tôi còn đang cảm thấy áy náy, hối hận vì chuyện xảy ra ở phim trường, thì có người sớm đã ra tay giết chết người khác một cách dễ dàng, cướp đoạt tính mạng của người khác.



Cái cảm giác này thật sự là khó có thể diễn tả ra được. Không phải nói thế giới quan bị thay đổi, mà là cảm thấy rất phẫn nộ. Rõ ràng có thể bình an sống qua ngày, nhưng tại sao cứ phải lựa chọn một cách làm cực đoan như vậy.



“Vì cha của anh ta sao?” Tí Còi hỏi, “Báo thù? Không phải chứ?”



Trần Hiểu Khâu gật đầu: “Tối hôm qua đã bắt được Từ Băng Tiệp. Anh ta suýt chút nữa là đã chạy trốn ra nước ngoài rồi. Sau khi bị bắt giữ thì anh ta đã khai hết mọi chuyện rồi.”



Dựa vào những lời kể của Trần Hiểu Khâu, tôi và Tí Còi lại nghe được một bi kịch gia đình càng lớn hơn.



Từ nhỏ thì Từ Cương đã được nuôi ở nhà bác hai, sống xa cha mẹ, em trai, ông ta cũng muốn thân thiết với người nhà của mình, nhưng luôn bị một bức tường ngăn cách. Mặc dù bác hai đối xử với ông ta rất tốt, xem ông ta như con ruột của mình, nhưng suy cho cùng thì đó cũng không phải cha ruột, người nhà bác hai đối xử với ông ta giống như là đối xử với một người khách vậy, chỉ có điều người khách này mặt dày không chịu rời khỏi đó thôi.



Từ Cương sau khi đã trưởng thành rồi, vẫn tiếp tục lấy lòng Từ Quang Tông, mong rằng có thể nhận được tình thương của cha.



Sau khi cưới vợ thì hành động này của ông ta mới được thu lại chút ít.



Vợ của ông ta là một người thông minh và tính tình thì hung hăng. Hiếu thảo với cha mẹ thì được, nhưng lấy tiền túi để đắp cho cái động không đáy là gia đình Từ Thiết thì bà ta kiên quyết phản đối chuyện này.



Vợ chồng vì thế mà thường xuyên cãi lộn với nhau, về sau song phương mỗi bên nhường một bước.



Từ Băng Tiệp đã lớn lên trong một môi trường mâu thuẫn như vậy. Cha anh ta thì bảo anh ta phải đối xử tốt với ông nội, chú và cả em họ nữa, còn mẹ anh ta thì lại lên tiếng mắng chửi cả nhà ông nội là một lũ ăn bám ngay trước mặt cha anh ta.
Tôi kể chuyện đó ra cho mọi người nghe.



“Cái chuyện này hình như quen quen nhỉ?” Quách Ngọc Khiết hỏi.



“Công viên nước Đại Thế Giới đấy, hồi nhỏ em chưa từng đi qua sao?” Tí Còi hỏi.



Quách Ngọc Khiết lắc đầu: “Không nhớ rõ nữa, hồi nhỏ em chỉ thường xuyên đi bể bơi thôi.”



Tí Còi nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc tôi cũng đã từng nhìn thấy trên bản tin rồi cũng nên. Hình như tôi có nghe nói qua. À... Đúng rồi, khi đó, tôi nhớ có một năm, lúc đầu cha tôi muốn dẫn tôi đi chơi, sau đó thì lại không đi nữa, những gia đình khác cũng không đi. Có thể là do chuyện này.”



Chủ đề cuộc trò chuyện chuyển đến vấn đề liên quan đến công viên nước.



Tôi không có gì để nói về chuyện này cả.



Khi còn bé, tôi rất ít khi đi những loại công viên nước như thế này. Phải nói là, tôi hầu như chưa từng đi qua.



Kỳ thật, gia đình chúng tôi cũng có chút buồn tẻ. Sau khi em gái ra đời cũng không thay đổi được gì cả.



Bây giờ em gái đã tốt nghiệp cấp ba rồi, muốn đi ra ngoài chơi, nhưng mới ngày đầu tiên thì...



Tôi khẽ thở dài trong lòng.



Một lát sau, Gã Béo quay về rồi bày ra tư thế chiến thắng với chúng tôi.



“Bên bọn họ sẽ tiếp quản chuyện này, sẽ liên lạc với vợ của Từ Cương. Tạm thời chúng ta không cần phải để ý đến chuyện này đâu.” Gã Béo nói tin tốt trước, sau đó mới nói tới tin xấu, “Tôi bắt gặp Trưởng phòng Mã, ông ta trừng tôi một cái. Chuyện này có khi sẽ lại trách lên đầu chúng ta.”



“Rõ ràng là do phong thuỷ không tốt, chúng ta cũng là kẻ bị liên lụy.” Tí Còi lên tiếng bất mãn.



Nhưng cũng chỉ có thể bất mãn như thế thôi.