Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 87 : Bắt quả tang
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
Sắc mặt ba chúng tôi trở nên tái mét.
Khi có biến, những cảnh sát đã qua đào tạo thường phản ứng lanh lẹ hơn. Họ bảo chúng tôi đứng đấy, còn họ xông về phía buồng giam.
Tôi và Trần Hiểu Khâu không có nghe lời họ mà đứng đấy chờ đợi, chúng tôi theo sát chân họ, trước hết chúng tôi thấy một tấm bảng “nhà tù nữ” được treo trên tường, sau tường là một hành lang dài được rào lại bằng cửa sắt, rất nhiều cảnh sát đứng ngoài buồng giam, họ lớn tiếng ra lệnh: “Dừng tay”, trong buồng giam vang lên tiếng hét thất thanh.
Nhất thời chúng tôi không thể chen vào giữa đám đông, chỉ có thể nghe được tiếng ồn phát ra từ buồng giam. Đột nhiên tiếng kêu ấy ngưng bặt, tôi và Trần Hiểu Khâu đều có cảm giác không lành.
“Mau gọi bác sĩ!”
“Không cần đâu, gọi pháp y đi.”
Cảnh sát phía trước xoay người lại, khi nhìn thấy tôi và Trần Hiểu Khâu, anh ta có chút ngạc nhiên. Chúng tôi vội nhường đường, đợi khi những cảnh sát đã ra ngoài hết rồi, chúng tôi mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trong buồng giam.
“Bây giờ hai người hãy theo tôi ra ngoài chờ đi.” Người cảnh sát dẫn chúng tôi vào có chút bực bội.
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi.
Tôi nhìn hai người ở trong buồng giam.
Đây là một buồng giam đôi, bên trong phòng bày hai chiếc giường xếp đơn giản. Trên giường, một người phụ nữ nằm đó chết không nhắm mắt, một người phụ nữ khác mặc áo ghi lê vàng ngồi bên giường, nhìn người chết bằng một ánh mắt vô cảm xúc. Hai ngón tay của cô ta bị bẻ gãy, có hai người cảnh sát giữ chặt cô ta lại, nhưng cô ta lại giống như người mất hồn, nhìn chằm chằm vào người chết. Đột nhiên, cô ta cười khẽ, thì thầm rằng: “Như vậy là tốt nhất rồi! Như vậy là có thể ra đi một cách sạch sẽ và thanh thản.” Âm điệu ưu sầu ấy như tiếng vọng từ địa ngục, khiến người ta nghe xong sởn cả da gà.
Người cảnh sát vừa lắc đầu vừa nói: “Người đàn bà này điên rồi.”
Một người cảnh sát vừa nói vừa làm động tác hít thở sâu: “Trong đám người này đã có hai người hoá điên, có phải...”
“Ta có thể tra thử.”
“Anh chị, ở đây cần điều tra hiện trường, hai người đến phòng nghỉ đợi tí đi.” Người cảnh sát ấy hối thúc chúng tôi.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Tôi đã từng là một cảnh sát hình sự, bây giờ làm việc ở trại tạm giam, trước đây tôi cũng từng làm việc trong đội điều tra hình sự, từng đến qua nhiều hiện trường vụ án.” Đội trưởng Vạn vừa phẩy tay vừa nói tiếp: “Những chuyện như vậy, dù tôi chưa tận mắt thấy qua nhưng cũng từng nghe người khác nhắc tới.”
Đội trưởng Vạn như chìm vào dòng hồi ức: “Trước đây tôi cũng từng là thuộc hạ của anh đội trưởng nọ, anh ta còn rất trẻ đã có thể phá được một vụ án nghiêm trọng. Vào một đêm nọ, chính tay anh ta đã bắt được hung thủ giết người. Những bài báo cáo đều tập trung viết về quá trình anh ta lùng được những manh mối ra sao, quá trình bắt người ra sao, thậm chí lần đó anh ta còn được lên báo. Có một lần anh ta say rượu và bật mí rằng, đêm đó anh ta nằm mơ thấy người bị hại luôn miệng kêu gào như muốn tiết lộ gì đó cho anh ta, nhưng lại không thể bật ra thành tiếng. Anh ta bắt đầu đọc khẩu hình miệng của nạn nhân. Mãi một lúc lâu sau anh ta mới hiểu được nạn nhân đang muốn tiết lộ cho anh ta một địa chỉ, khi anh ta tỉnh giấc vội tìm đến địa chỉ ấy, kết quả anh ta đã tóm gọn hung thủ.
Tôi và Trần Hiểu Khâu nhìn nhau, chúng tôi không biết câu chuyện đội trưởng Vạn kể là thật hay là giả?
“Bên bộ phận an ninh đã liên lạc với bên phòng chống tệ nạn xã hội, điều tra tổ chức bán dâm có hút hay bán ma tuý không?” Đội trưởng Vạn hút một hơi thuốc, bình tĩnh chuyển chủ đề cuộc trò chuyện. “Tôi đoán chắc rằng họ sẽ không điều tra được gì cả. Nguyên nhân gây ra hai vụ án giết người ở Cục Cảnh sát chúng tôi không phải là do hút chích ma tuý. Hung thủ không hề sử dụng ma tuý, đồng thời cũng không bị điên, có thể nói hung thủ rất tỉnh táo. Còn về động cơ giết người thì...” Nụ cười bỗng xuất hiện trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta, ông ta vừa cười vừa nói: “Có thể là do bị ma ám chăng?”
Tôi trầm mặc, không tiếp tục bàn về vấn đề này.
“Hi vọng sau này sẽ không xảy ra tình trạng như vậy nữa, nếu không mặt mũi cảnh sát chúng tôi cũng chẳng biết để đâu nữa, trước mắt đã có hai người chết, haizz...” Đội trưởng Vạn đã hút xong một điếu thuốc, dập tắt điếu thuốc, sau đó ông ta lấy khăn giấy gói lại những mẩu tàn thuốc vương vãi trên đất.
Tôi cũng làm tương tự như đội trưởng Vạn, dập tắt điếu thuốc trên tay. Đội trưởng Vạn chìa tay ra, muốn giúp tôi bỏ rác, sau khi đi ra khỏi phòng ông ta còn giúp chúng tôi khép cửa lại.
“Sao rồi?” Trần Hiểu Khâu hỏi tôi.
Tôi lắc đầu ngao ngán: “Bắt được rồi, nhưng lại để con ác quỷ kia trốn thoát được.” Bàn tay vốn đang nắm chặt của tôi từ từ thả lỏng. Giờ mới để ý, bàn tay tôi đã trở nên trắng bệch.
Cái lạnh do âm khí toả ra khác với cái lạnh của thời tiết. Vết thương bỏng lạnh của tôi vô cùng kì lạ, cơ thịt trên tay tôi như đang bị đóng băng.
Trần Hiểu Khâu hỏi tôi: “Anh không sao chứ?”
Tôi phẩy tay và đáp: “Không sao, vết thương đang dần lành lại.”
Trần Hiểu Khâu lại hỏi tôi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Tôi cười khổ: “Tôi cũng không biết nữa, có lẽ chúng ta nên đến chỗ đám người Thanh Diệp hỏi thử.”