Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 870 : Mã số 038 - Ghi chép nhìn trộm (1)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Mã số sự kiện: 038



Tên sự kiện: Ghi chép nhìn trộm



Người ủy thác: Vu Ngạo



Giới tính: Nam



Tuổi: 28



Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng



Quan hệ gia đình: Cha mẹ, em trai



Địa chỉ liên lạc: Phòng xxx, số nhà xxx, thôn mới Hòa Bình, thành phố Dân Khánh



Số điện thoại liên lạc: 183xxxxxxxx




“Rất dài, dài khoảng mấy trăm tiếng đồng hồ. Lúc tôi để ý đến chuyện này thì cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Có một người đồng nghiệp nhắc nhở tôi là cái loại camera này không thể nào quay trong thời gian lâu như vậy đâu... Pin không đủ, cái thẻ nhớ cũng không thể nào có dung lượng lớn như vậy được. Thế nhưng mà... Nhưng mà đoạn video thật sự là dài tới mấy trăm tiếng đồng hồ lận... Tôi mở bằng máy tính, cái đoạn băng ghi hình chính là dài như vậy đấy.”



“Được rồi. Lúc nãy anh có nói đến việc chủ thuê nhà đứng yên ở giữa phòng khách, trong suốt đoạn video đó, tình trạng này kéo dài rất lâu sao?”



“Đúng vậy, kéo dài rất lâu, có đến mấy đoạn. Tôi chưa có xem hết, tua nhanh trên thanh tiến trình, tôi thường xuyên có thể nhìn thấy chủ trọ đứng yên ở đó... Trông rất quỷ dị. Tôi xem đến đoạn cuối cùng, mấy tiếng đồng hồ cuối cùng trong cái video đó, chủ trọ vẫn đứng yên chỗ đấy, cuối cùng... cuối cùng ông ta rời đi. Trước khi rời khỏi, ông ta đi đến gần cái chỗ đặt camera giám sát, đại khái chỉ là chỉnh sửa lại vị trí đặt máy quay, bước tới trước camera. Mắt của ông ta hiện lên ngay giữa màn hình, có thể nhìn thấy được đôi mắt của ông ta đang phản quang. Chỉ là đứng trước camera, camera lại bị phản quang... Tôi cũng không biết chắc là đã phản quang bao nhiêu lần nữa, trông giống như là khi đặt hai cái gương đối diện nhau, trong số những lần phản quang đó có một lần, bên trong đó... Ở bên trong đó, tôi nhìn thấy một đôi mắt... Giống đôi mắt trên gáy của cô gái kia... Tôi... Lúc đó tôi cho rằng chủ trọ có vấn đề, tôi...”



“Thời gian của đoạn video mà anh nhìn thấy ấy là trước khi anh dọn vào ở sao?”



“Tôi cũng không biết nữa. Chắc là không phải đâu, tôi cảm thấy là sau khi tôi dọn vào. Cái video dài mấy trăm tiếng đồng hồ đó được quay trong mấy năm trời này, chắc có cả tôi mới đúng. Tôi có đi tìm chủ trọ! Sau khi nhìn thấy video đó thì tôi muốn dọn ra khỏi căn nhà kia, không muốn báo cảnh sát hay gì nữa. Ít nhất là trước khi chuyển đi... Tôi vốn cũng đã đem vứt camera vào trong thùng rác rồi. Tôi bị doạ cho sợ chết khiếp. Lúc đi tìm chủ trọ, tôi vẫn cảm thấy rất khẩn trương. Tôi cố tình hẹn ông ta ở cái sân thể dục trong khu dân cư. Hành lí tôi cũng đã dọn xong hết rồi, chỉ cần ông ta đồng ý, tôi lập tức liền dọn ra khỏi đây. Cho dù ông ta không đồng ý, tôi cũng không thể ở lại đó được nữa. Nhưng...”



“Đã xảy ra chuyện gì à?”



“Ông ta đến muộn. Đến muộn khoảng gần một tiếng, tôi đứng đó đợi hết một tiếng. Gọi điện thoại cho ông ta, ông ta có bắt máy, nhưng khi tôi nói chuyện, ông ta liền giống như đang mộng du vậy... Tôi... Lúc đó tôi đã cảm thấy không ổn lắm rồi... Sau đó ông ta tới nơi, bước đi rất chậm. Tôi nhìn thấy ông ta đang bước từng bước lại gần, cái bộ dạng đó, đầu gối không thể khuỵu xuống được, thẳng tắp, lết từng bước lại gần tôi. Trên mặt ông ta không để lộ cảm xúc gì cả, ánh mắt thì trống rỗng. Những người đi trên đường, có những người chung khu dân cư đang đi trên đường. Lúc tôi đến xem nhà, lúc ông ta giúp tôi dọn nhà, dọc đường đi đều có nhiều người sống trong khu dân cư đó quen biết với ông ta, lên tiếng chào hỏi. Nhưng lần này ông ta... Những người kia đều giống như không hề nhìn thấy ông ta vậy, chỉ có tôi... Ông ta đi đến trước mặt tôi, cũng không nói chuyện, chỉ đứng đấy thôi. Tôi... Tôi nói là muốn trả phòng, tôi có nói rất nhiều chuyện, nhưng ông ta không hề phản ứng gì cả. Tôi thật sự là chịu không nổi nữa nên mượn cớ chạy ra khỏi đó. Sau khi tôi chạy được mấy bước thì có quay đầu nhìn lại, ông ta chỉ đứng ở đó, vặn cổ nhìn về phía tôi. Bộ dạng lúc đó... Tôi... Ông ta chắc chắn là... Bây giờ như vậy...”



“Anh Vu, xin anh hãy bình tĩnh. Bây giờ anh đang nghi ngờ cái căn phòng đó có vấn đề, chủ nhà cũng có vấn đề và hi vọng Phòng Nghiên cứu chúng tôi tiến hành điều tra, xử lý chuyện này, phải vậy không?”