Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 887 : Mã số 038 - Ghi chép nhìn trộm (18)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Lần này, tình trạng màn hình bị nhiễu kéo dài rất lâu.



Sau khi khôi phục lại bình thường, nhìn chiếc giường cũ kĩ cùng ba bức tường và quần áo người trong màn hình đang mặc thì đây có lẽ là trại tạm giam.



Người đang ngồi trên giường co rút thân thể, giống như đang trốn thứ gì đó, gần như muốn chụi tọt vào góc tường, giấu mặt mình đi.



Ống kính không ngừng di chuyển đến gần.



Âm thanh “cót két” của chiếc giường vang lên.



Người trên giường run rẩy, tiếng khóc loáng thoáng truyền ra từ trong đôi tay đang ôm chặt vào nhau của người đó.



Cót két…



Cót két…



Ống kính gần như dán sát vào đầu của người đó.



Khi thân thể chạm vào ống kính thì người đó càng co rút mạnh mẽ hơn.



Tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ vang lên ngoài màn hình, hình như phát ra từ vị trí của ống kính.



Người đàn ông kia đột nhiên điên cuồng giơ tay múa chân vào ống kính, hét lên quái dị: “Cút đi! Cút đi…!”



Ống kính khẽ lùi lại đằng sau.



Người đàn ông quỳ trên giường, thở hồng hộc.



Tiếng khóc nức nở của phụ nữ lại vang lên.



Người đàn ông đó khóc lóc cầu xin: “Tha cho tôi đi, cô tha cho tôi đi mà… Tam Nha… Cô buông tha tôi đi… Chúng ta dù gì cũng đã từng là vợ chồng…”



Ngoài màn hình vang lên giọng nói nghiêm túc của một người đàn ông: “Có chuyện gì? Lâm Quân, anh lại làm cái gì đó?”



Người đàn ông ngẩng đầu lên, trèo xuống giường, từ bên cạnh ống kính lao qua.



“Đồng chí cảnh sát! Anh cứu tôi với! Cô ta lại đến nữa rồi! Tôi đã khai hết rồi, khai hết rồi mà! Các anh kiếm người làm pháp sự cho cô ta đi! Các anh…”



Ống kính di chuyển theo chuyển động của người đàn ông.
Diệp Thanh hình như đang lẩm bẩm một mình: “Nếu như có… thì…”



Video đã chạy đến điểm cuối cùng.



Ngày 6 tháng 10 năm 2006, kết thúc điều tra.



***



Tôi ngồi nhìn video đã trình chiếu xong một lúc, rồi mở mạng tìm kiếm một số từ khóa.



Sự kiện phá bỏ một ổ mại dâm như thế này chắc sẽ được đưa lên tin tức.



Đúng như tôi đoán, sự kiện này đã lên báo, cũng có nhắc đến chuyện “Một người phụ nữ sau khi bị giết đã bị vứt xác, thi thể bị thiêu cháy”. Nhưng bài báo cũng chỉ giới hạn trong thông tin đó.



Khu rừng cạnh thôn Núi bị cháy lớn cũng đã xuất hiện trong bản tin năm 2006, có thống kê số người chết, nhưng không đề cập đến người bị thương và các nạn nhân sống sót.



Cả hai bài báo này đều không có phần tiếp theo.



Tôi không biết là vì đằng sau câu chuyện này vượt quá sức tượng tượng, người trong làng lần lượt tử vong, phát điên, cuối cùng là chết sạch, cho nên mới ém bớt thông tin trên báo; hay là do phóng viên truyền thông không quan tâm đến chuyện viết bài tiếp theo cho những chuyện thế này. Trên thực tế, có rất nhiều bài báo không có phần tiếp.



Tôi tắt thanh trình duyệt, kéo thanh tiến trình của video về trước một đoạn, mở lớn âm thanh.



“… Nếu như có… thì…”



Giọng nói của Diệp Thanh vang lên rất rõ, nhưng lời nói của anh ta vẫn không hoàn chỉnh.



Vì lúc đó anh ta áp chế không nói ra sao?



Đối với loại linh hồn do ý niệm do con người sinh ra…



“Trò chơi” chẳng phải do ý niệm của con người sinh ra đó sao? Nhưng nó có “vật chứa”. Nam Cung Diệu còn chút xíu nữa đã tìm ra được bản gốc đó và tiêu hủy nó rồi.



Cái mà Diệp Thanh muốn nói là thứ đó sao?



Con ma núi đó chắc cũng có “vật chứa” chứ nhỉ? Hòn đá điêu khắc trên núi có lẽ là vật chứa của cô ta chăng.



Tôi nghĩ đến đây, rồi lại kéo thanh tiến trình.