Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 89 : Đạo diễn (1)

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Chuyện gì?”



“Sợi dây thừng trong nhà hát.”



Như là sét đánh ngang tai khi chúng tôi nghe xong câu nói ấy của Gã Béo.



Tôi vội hỏi Trần Hiểu Khâu: “Cái khăn lụa của vụ án thứ hai đâu?”



Trần Hiểu Khâu nói: “Để em hỏi thử chú em.” Có lẽ Cục trưởng Trần đang bận, Trần Hiểu Khâu chỉ có thể để lại tin nhắn.



“Mọi người cảm thấy, những hung khí đó là có ý gì?” Gã Béo hỏi, “Vụ án ở Cục Cảnh sát không có hung khí gây án, phải vậy không?”



Tí Còi nửa đùa nửa thật: “Nếu tay cũng có thể tính là hung khí thì...”



Quách Ngọc Khiết liếc xéo Tí Còi: “Đến lúc này rồi mà anh còn có thể đùa được à.”



Tôi phân tích tiếp: “Mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi từ vụ án thứ ba, không biết là do con ác quỷ kia tự ý thay đổi hay là đã xảy ra chuyện gì khác?”



Quách Ngọc Khiết thắc mắc: “Sao anh không nghĩ đó là một sự trùng hợp.”



“Ừ, cũng không thể loại trừ khả năng cao là do trùng hợp.”



Tí Còi hỏi Trần Hiểu Khâu: “Bên phía cảnh sát chủ động trả lại sợi dây thừng ấy cho bên câu lạc bộ kịch, điều này quả thực là rất kì lạ. Về việc này, cô có từng hỏi qua chú cô chưa?”



“Lần trước có hỏi qua, do tính chất đơn giản của vụ án nên quá trình điều tra và kết án diễn ra rất nhanh. Theo trình tự điều tra, trao trả sợi dây thừng ấy là đúng lý hợp tình.”



Cứ tiếp tục suy nghĩ thêm cũng không rút ra được kết luận gì. Năm người chúng tôi giải tán, bắt đầu làm việc.



Lúc chiều, Tiểu Cố có gọi điện thoại đến, cung cấp cho tôi những thông tin liên quan đến căn nhà của Đào Hải.
Dường như tôi đã nghĩ thông suốt, nguồn sức mạnh đã giam cầm tôi nãy giờ bỗng biến mất.



Giấc mơ được bắt đầu lại.



Nữ tù nhân vẫn đang nằm trên giường, trở mình nằm nghiêng, đầu cô ấy lại bắt đầu xoay tròn.



Lần này tôi không phải chỉ chú ý quan sát một mình cô ấy mà tôi thử cảm nhận về sự thay đổi của bầu không khí xung quanh. Vào cái khoảnh khắc giấc mơ được bắt đầu lại lần nữa, tôi cảm nhận được có thứ gì đó đã rời khỏi, nhất định là con ác quỷ kia đã rời đi. Nó đã xem xong phần biểu diễn ấy, do vậy nó bỏ đi và tìm mục tiêu tiếp theo. Khi con ác quỷ đã bỏ đi, không khí xung quanh như hoá đặc lại, động tác của cô gái cũng vì vậy mà trở nên cứng đơ.



Tôi nói: “Được rồi, có thể kết thúc được rồi.”



Đầu cô gái ngừng xoay, mở to mắt, nhìn tôi với ánh mắt lo âu: “Không đóng tiếp sao?”



Tim tôi như thắt nghẹn lại, tôi đáp: “Không đóng nữa, cô đã đóng xong rồi.”



Cô gái ngồi dậy, ấp úng hỏi tôi: “Phần trình diễn của em như thế nào?”



“Diễn rất tốt, phải nói là rất hoàn hảo.”



Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười thật tươi: “Vậy thì tốt quá rồi.”



Cô ấy biến mất dần, tôi cũng đã tỉnh giấc. Tôi nhìn đồng hồ mới phát hiện thì ra nãy giờ mình chỉ mới ngủ được có nửa tiếng, không giống như những hôm trước ngủ thẳng một giấc tới sáng.



Lần này tôi đã giải thoát cho cô gái ấy. Còn về con ác quỷ kia, tôi phải làm sao mới có thể bắt được nó?



Hôm sau, khi đến nơi làm việc, tôi đã kể cho mọi người nghe về những phát hiện mới của tôi, điều này được xem là một tin tốt nhỉ? Trần Hiểu Khâu cũng mang đến cho chúng tôi một tin tốt khác.



“Khăn lụa đã được trao trả cho người thân của nạn nhân ngay hôm đó. Tình hình bên phía cảnh sát vẫn như vụ án đầu tiên. Tiểu Lam đã giúp tôi hỏi thăm được một manh mối khá hữu ích. Trước đây, trong làng giải trí có một ông đạo diễn nọ, trong lúc đóng phim, khi cần dùng đến đạo cụ, ông ta thuê mượn chứ không phải mua ở bên ngoài hay tự chuẩn bị. Toàn bộ những đạo cụ trong các tác phẩm điện ảnh của ông ta đều là hàng mượn. Những đạo cụ ấy nếu có thể mượn từ người khác thì ông ta sẽ tuyệt đối không mướn ở công ty điện ảnh, sử dụng xong sẽ lập tức trả lại cho người ta.” Nói đến đây, Trần Hiểu Khâu bỗng nở nụ cười, nói tiếp với vẻ chắc chắn, tự tin: “Đạo diễn nọ ba năm trước đã qua đời rồi, trước khi qua đời ông ta còn đang quay một phim trinh thám. Bộ phim đang dừng ở cảnh quay nạn nhân bị người khác dùng một sợi dây thừng thắt cổ chết thì ông ta đã bị giết, nguyên nhân tử vong là do cổ ông ta bị bẻ gãy.”