Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 890 : Niềm tin
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
“Thông tin? Ý anh là thông tin mấy con gấu truyền đạt cho cô ấy à? Chắc là không. Nếu có thì cô ấy đã nói trước rồi.” Tôi trả lời.
“Ồ, vậy à.” Cổ Mạch gật đầu, “Mấy con gấu đó, nếu không phải bị tiêu diệt sạch trong chớp mắt, thì cũng là bất ngờ bị phong ấn kín mít rồi.”
Mí mắt tôi giật giật: “Diệt sạch?”
“Hủy hoại mấy thứ đồ chơi này chắc rất dễ dàng nhỉ?” Cổ Mạch chỉ tay vào con gấu tôi đang ôm.
Trong lòng tôi bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp.
Lúc trước Nam Cung Diệu chưa từng nói về loại tình huống này. Nhưng xét kĩ thì những con gấu này bị tiêu diệt hoàn toàn là chuyện rất có thể sẽ xảy ra. Vật chứa bị tiêu diệt, thì linh hồn cũng sẽ bị tiêu diệt. Việc gửi lại những con gấu mới, chẳng qua là vì để ngăn ngừa ý niệm của Lữ Xảo Lam lại sinh sản ra linh hồn mới mà thôi.
So với phong ấn thì hủy hoại như thế sẽ dễ làm hơn.
Tôi nhất thời không biết phải nói sao với Lữ Xảo Lam.
Kết quả này là một tin dữ đối với cô ấy.
Cho dù mấy con gấu vẫn chưa bị tiêu diệt đi nữa, thì xa cách nghìn trùng, lại chưa biết đối phương đang ở đâu, thì biết tìm kiếm thế nào đây?
Chuyện này xem ra còn khó khăn hơn chuyến đi Hối Hương nữa.
“Thực ra, loại pháp thuật này chưa chắc đã có hiệu quả trăm phần trăm.” Nam Cung Diệu nói, “Những linh hồn này dựa trên ý niệm của con người mà được sinh ra, mà pháp thuật chẳng qua cũng chỉ là một loại ý niệm. Sự hỗ trợ của pháp thuật có thể xem là ý niệm của tiền nhân để lại. Cho nên, thông thường thì uy lực của bản thân pháp thuật sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tình cảm và ý niệm của người bình thường. Nhưng ý niệm của Lữ Xảo Lam có thể sản sinh ra những linh hồn có uy lực lớn như thế, thì bản thân ý niệm của cô ấy cũng đã rất mạnh rồi. Trong quá trình đối kháng này, nếu Lữ Xảo Lam thắng, linh hồn của những con gấu có khả năng sẽ được sinh ra lần nữa dưới vật chứa mới.”
Tôi lắng nghe thật kĩ lời giải thích của Nam Cung Diệu.
Những lời anh ta nói khiến lòng tôi khẽ bừng lên một tia hy vọng.
Cổ Mạch đổ một gáo nước lạnh: “Tin tức đầu tiên mà cô ta biết được sẽ là những con gấu kia thật sự không còn rồi, suy nghĩ trong khoảnh khắc sinh ra sẽ là… Ai đó kia, cái chuyện chiếc xe kia nổ là do ai ấy nhỉ?”
“Kim Hải Phong…” Mặt tôi trắng bệch.
“Ồ, hình như thế.” Cổ Mạch hờ hững, “Ai mà biết hạng người như họ, trong khoảnh khắc ấy sẽ như thế nào chứ? Nhắc mới nhớ, tên trẻ người non dạ như cậu, cách đây không lâu đã phạm sai lầm đúng không? Tay mơ thì làm sao đủ tỉnh táo được.”
Lần châm chọc này của Cổ Mạch, tôi chỉ có thể nhịn.
Tôi quay qua nhìn Lữ Xảo Lam.
“Đám gấu… Bọn chúng không phải là gấu của tôi đúng không?” Cô ấy dùng là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí thì lại rất khẳng định.
Tôi giật mình.
Lữ Xảo Lam không nhìn tôi, mà nhìn qua hai cụ già đang tản bộ bên khu thể dục.
“Tôi chỉ có cảm giác như thế thôi. Lúc mở nắp thùng ra, tôi đã có cảm giác ấy rồi. Trực giác là như thế, nhưng vẫn kiểm tra kĩ lưỡng lại một lượt, chúng ngoại trừ không nhúc nhích ra, thì chẳng khác gì so với quá khứ cả. Trong lòng dù đã có nghi ngờ từ lâu, nhưng tôi vẫn cố kiếm cho mình một đáp án để yên lòng.”
Sự điềm tĩnh của Lữ Xảo Lam khiến tôi thấy vô cùng lo sợ.
“Anh vẫn chưa kết hôn đúng không? Đang sống chung với cha mẹ à?” Bất chợt cô ấy quay qua hỏi tôi.
Tôi gật đầu: “Đúng, tôi sống với người nhà.”
“Ở cái tuổi này vẫn chưa có ràng buộc gì, rất tự do. Nếu có ràng buộc, tuy không còn tự do… nhưng trong lòng vẫn rất thỏa mãn” Lữ Xảo Lam nói, viền mắt đỏ lên: “Trước đây, gia đình tôi phản đối rất dữ dội, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này… tôi không biết phải… Tôi đã tra cứu rồi, lúc nãy tôi dùng điện thoại tra thử, đoàn du lịch sẽ đến bên đó hoặc tự đi du lịch, còn cái xưởng sửa chữa đồ chơi nữa… Họ có tiếp đón du khách nước ngoài, sẽ có người đón tiếp, nhưng những con gấu mà tôi muốn tìm… Tôi không biết làm sao tìm được chúng ở nơi xứ lạ quê người nữa….”
Mắt cô ấy ngấn lệ, nhưng không rơi xuống.
Tôi nhìn không nổi nữa, nên nói ý kiến của Nam Cung Diệu cho cô ấy nghe, cổ vũ nói: “… Vẫn còn cơ hội mà, một cơ hội rất lớn. Cô nhất định sẽ làm được.”
Ánh mắt của Lữ Xảo Lam bừng sáng: “Thật không?”
Tôi gật đầu, cho cô ấy lòng tin: “Thật, nhất định sẽ thành công.”
Lữ Xảo Lam đột nhiên chùi nước mắt mỉm cười.
Tôi cúi đầu nhìn con gấu mình đang ôm.
Lữ Xảo Lam đưa tay qua nhận lại, xoa đầu nó.
Một cảnh tượng thật ấp ám, khiến tôi đột nhiên thấy tin tưởng, Lữ Xảo Lam nhất định sẽ làm được. Không còn là sự cổ vũ đầy sáo rỗng khi nãy, mà một niềm tin thật sự từ đáy lòng.