Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 893 : Khách không mời mà đến (1)
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết chỉ mở được mắt âm dương, còn rốt cuộc là có năng lực gì thì đến nay chúng tôi vẫn không biết.
Cổ Mạch nói thế khiến tôi không khỏi hoài nghi anh ta và Nam Cung Diệu đã biết được điều gì đó.
Dù gì thì họ đã biết về năng lực của Tí Còi, nhưng trước đó lại không hề tiết lộ cho chúng tôi biết.
Tôi không trách họ giấu giếm, vì năng lực của Tí Còi có tính đặc thù nhất định. Nhưng nếu họ đã biết về năng lực của Tí Còi rồi, thì không chừng họ cũng biết về năng lực của Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết.
Tôi nín thở chờ câu trả lời của Cổ Mạch.
Không ngờ Cổ Mạch lại trở lại cái thái độ cà lơ phất phơ trước kia, không để ý nói: “Có năng lực gì, không chừng sau chuyện này thì các cậu đều biết cả thôi.”
Tôi chỉ biết câm nín.
Cũng chẳng rõ anh ta đang giả vờ hay thật tình không biết.
Sau khi trò chuyện một lát thì Nam Cung Diệu đã tra ra lý lịch của năm người kia.
Chu Mai có bốn người bạn thân, năm người họ là bạn học thân thiết thời cấp ba, tình bạn sâu đậm này kéo dài đến lúc học đại học, đồng thời tiếp tục sau khi họ tốt nghiệp.
Năm người họ thân như thế, lại đều là những cô gái trẻ, nên trên mạng xã hội có không ít những tấm ảnh chụp chung.
Nam Cung Diệu cũng nhờ những tấm ảnh này mà tìm ra được người.
Nam Cung Diệu tìm ra tài khoảng mạng xã hội của họ, đồng thời trong những dòng trạng thái của họ gần đây, thì có nhìn thấy nội dung liên quan đến thảm kịch của Vương Hồng Nghệ.
Bốn người bạn còn sống đều rất đau lòng, những dòng trạng thái tương tự nhau và có trao đổi với nhau nữa.
Nhưng nếu chỉ dựa vào những thông tin này, thì hoàn toàn không thể tìm thấy sự tình có liên quan đến chuyện quái dị.
Điểm đáng ngờ duy nhất, có lẽ chính là chuyện họ đều dứt khoát không tin Vương Hồng Nghệ có qua lại với hung thủ, ngay cả hành vi thân thiết cũng không có khả năng. Những lời khai của hung thủ chẳng qua cũng vì muốn thoát tội mà bịa ra thôi.
Điểm này cũng khiến bốn người họ vô cùng phẫn nộ.
“Có thứ gì đó đã điều khiển hung thủ, khiến gã ta giết người, cũng có thể là có thứ gì đó đã mê hoặc Vương Hồng Nghệ chăng?” Tôi đoán.
Nếu có liên quan đến chuyện quái dị thật, thì chỉ có hai khả năng đó thôi.
Liền sau đó, trong lòng tôi chợt lóe lên nghi ngờ: “Không lẽ Trần Hiểu Khâu cũng bị cái thứ đó điều khiển?”
Qua một lát âm thanh của Quách Ngọc Khiết mới từ xa truyền đến: “… Cha bảo anh ấy lên đây đi.”
Lòng tôi chợt chùng xuống.
“Tách” một cái, ổ khóa cửa hành lang được mở.
“Cậu lên đi.” Người đàn ông đó nói.
Tôi kéo cánh cửa sắt nặng nề ra, đi thang máy lên lầu.
Nhà của Quách Ngọc Khiết là khu nhà cao tầng cũ.
Lên đến tầng lầu của nhà Quách Ngọc Khiết, tôi không cảm nhận được chút âm khí nào.
Một tầng hình như có bốn nhà, trong đó có một nhà đang mở hé cửa.
Tôi bước đến gõ cửa, một người đàn ông mặc đồ ngủ bước đến, vẻ mặt đầy ý xin lỗi.
“Thật ngại quá, điện thoại của Tiểu Khiết hình như bị hỏng, phiền cậu phải chạy đến tận đây.” Nói xong ông ấy quay đầu gọi Quách Ngọc Khiết.
Giọng Quách Ngọc Khiết vang lên: “Cha bảo anh ấy vào đi ạ.”
Cha của Quách Ngọc Khiết rõ ràng hơi gượng gạo.
Tôi lại càng cảm thấy không ổn.
Như thế thì hơi thất lễ, nhưng Quách Ngọc Khiết đã nói như vậy, thì cha cô ấy đành chau mày nói với tôi.
“Nó đang ở trong phòng, cậu cứ vào thẳng phòng nó nói chuyện nhé.”
Tôi mỉm cười: “Ngại quá, khuya rồi còn đến làm phiền cả nhà.”
“Không sao, không sao.”
Tôi nói chuyện với cha của Quách Ngọc Khiết vài câu, sau khi đổi dép xong, thì được dẫn đến cửa phòng của Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết hình như đang đợi, từ bên trong xoay ổ khóa, mở cửa ra.