Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 903 : Không linh hồn (2)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Trần Dật Hàm nói, lúc anh của anh ta, cũng chính là cha của Trần Hiểu Khâu còn chưa đạt được vị trí như ngày hôm nay, thì những tin tức được biết rất có hạn, chí ít về phương diện quái dị là ông ấy không biết một chút gì, và cũng không hề tin tưởng. Hành vi cầu thần bái phật của mẹ của Trần Hiểu Khâu và những người già trong nhà, đối với ông ấy mà nói thì đó chỉ là hành vi an ủi về mặt tâm linh mà thôi.



Cho đến khi, nhà họ Trần tìm được một ông thầy bói.



Ông thầy bói kia có lẽ thật sự là một chuyên gia có bản lĩnh, bói một quẻ, nhưng chỉ mơ hồ bói ra được là mẹ của Trần Hiểu Khâu nếu ở Dân Khánh thì có thể sẽ có một cơ hội.



Chuyện này đối với nhà họ Trần mà nói thì là một quyết định không to cũng không nhỏ.



Hai đến ba năm sau đó, cha Trần Hiểu Khâu một bước lên mây, được điều đến tỉnh khác, trên con đường tiền đồ bắt đầu được thăng tiến, nên cha của Trần Hiểu Khâu luôn không thường ở quê nhà.



Mẹ của Trần Hiểu Khâu lại luôn có suy nghĩ không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, cho nên phần lớn thời gian đều ở Dân Khánh. Sau khi mang thai lần nữa thì trực tiếp ở lại Dân Khánh dưỡng thai luôn. Hai người già cũng đều ở Dân Khánh, vì thế quyết định ở lại luôn này của mẹ Trần Hiểu Khâu cũng không tính là bất ngờ.



*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: không sợ chuyện lớn, chỉ sợ chuyện không may xảy ra.



“… Lúc đó tôi ở trọ trong trường, cuối tuần mới về nhà. Cũng rất may là hôm đó tôi về nhà thì phát hiện chị đâu nằm ở sàn nhà ngoài phòng khách, ở đó chảy rất nhiều máu.” Trần Dật Hàm nhắm mắt lại, “Chị ấy sinh sớm, đứa trẻ nằm ở vũng máu, không hít thở, không có tiếng tim đập.”



Tôi sững sờ.



Trần Hiểu Khâu… là một thai chết?



“Tôi gọi xe cấp cứu, bế chị dâu lên sofa. Cuống rốn của đứa trẻ vẫn còn, thân thể bị kéo theo. Tôi không nhẫn tâm, nên liền bế nó lên.”
Trần Dật Hàm không nhanh không chậm nói.



“Bọn họ có một điểm giống nhau nữa là, nếu như đương sự đã không biết thì tốt nhất đừng nói cho nó nghe. Giống như việc không thể trực tiếp gọi tỉnh người đang bị mộng du vậy, nếu như đột nhiên nói cho nó nghe, thì sẽ kích thích nó, rất có thể dẫn đến nó chết lần nữa.”



Tôi chỉ cảm thấy như mình đang nghe kể một câu chuyện cổ tích vậy. Tuy đã trải qua rất nhiều chuyện quái dị, nhưng chuyện xảy ra với Trần Hiểu Khâu và Trần Dật Hàm kia thì thật sự khiến người ta không thể tin nổi.



“Vậy tình huống của Trần Hiểu Khâu bây giờ, chính là… có liên quan với chuyện này?” Tôi không rõ lắm.



Rốt cuộc là Trần Dật Hàm đã cứu sống Trần Hiểu Khâu, hay là trên người Trần Hiểu Khâu xảy ra thay đổi gì đó?



Cổ Mạch và Nam Cung Diệu không đưa ra đáp án ngay.



Lúc lâu sau, Nam Cung Diệu mới do dự nói: “Có thể, chính là như vậy. Cô ấy chết đi rồi sống lại, linh hồn không ổn định, cho nên… Đây có thể là duyên phận, cũng có thể là…”



Lại là một tia chớp lóe lên, xé ngang bầu trời.



Trong ánh mắt của Nam Cung Diệu, sáng đến dọa người.



“Cũng có khả năng, cái thân chính khí này của cậu đã cứu sống Trần Hiểu Khâu, đồng thời duy trì mạng sống của cô ấy trong hai mươi năm. Còn bây giờ, tình huống trên người của hai người đã xảy ra thay đổi.”