Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 906 : Không linh hồn (5)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Suy nghĩ của tôi hiện giờ rất hỗn loạn, có rất nhiều chuyện tôi không thể giải thích được.



Tôi hiện tại cũng không cách nào di chuyển được, chỉ có thể bị kéo lê một đoạn, kéo qua ngưỡng cửa, bước vào một căn phòng khác.



Tôi ngửi thấy được một mùi hương nào đó, cố gắng đảo mắt nhưng vẫn chẳng phát hiện được gì.



Người kia tiến vào căn phòng, còn tôi lại bị bỏ lại bên ngoài.



Tôi cố gắng bay lên, lại phát hiện cơ thể của mình giống như có thực thể, căn bản không thể di chuyển như hồn ma được.



Khó khăn lắm mới lăn được hai vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy được tình hình bên trong căn phòng.



Căn phòng ấy tương tự như phòng vẽ tranh, có một người đang tô màu cho những con búp bê sứ.



Chuyện này thì dễ hiểu.



Tôi lại nhìn xung quanh, từng căng phòng ở đây hình như đều là phòng làm việc. Chẳng qua là so với những căn phòng mỹ thuật hiện đại thì căn phòng này rất cổ xưa và có phần đơn sơ.



Tôi nhìn thấy hai cánh cửa bị vỡ và một chiếc bàn mục mốc.



Bên ngoài phòng đều không sạch sẽ lắm. Ở các góc phòng còn có cả mạng nhện.



Những con búp bê sứ ở đây cũng chẳng bằng những loại được tạo ra từ dây chuyền sản xuất hiện đại, chúng cũng chẳng phải là kiệt tác của bậc thầy nào. Đây là một xưởng thủ công thời cổ đại.



Mặc dù như vậy, nhưng những con búp bê sứ này đều rất xinh đẹp bắt mắt.



Tôi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, muốn né sang một bên, nhưng đã muộn rồi, tôi bị rất nhiều người giẫm qua.



Buồn bực một hồi, tôi lại muốn xem thử xem những người đó đang làm gì, lại phát hiện rằng lúc bọn họ nói chuyện thì tôi lại chẳng hiểu gì.



Những vấn đề về khẩu âm, ngôn ngữ địa phương cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi gặp phải.



Đặc biệt là trong những giấc mơ có khoảng cách thời gian như thế này.



Tôi đột nhiên nhớ đến cái Tụ Bảo Bồn kia.



Lúc tiêu hủy Tụ Bảo Bồn, tôi đã từng nghe thấy loại ngôn ngữ lạ lẫm này, nhưng qua được một hồi thì tôi lại có thể lý giải được ý nghĩa bên trong.



Tôi thử cảm nhận nhưng lại chẳng cảm thấy gì.
Tiếp theo đó là tôi phải chịu một trận hành hạ.



Tuy không cảm thấy đau đớn, nhưng khi bị ngựa kéo đi một đoạn đường mãi cho đến khi dừng lại ở một ngôi nhà thì tôi mới tạm thời cảm thấy được giải thoát.



Người mua búp bê sứ chính là cô gái kia. Cô ta đặt con búp bê sứ của mình vào trong phòng, tôi thì bị mắc kẹt ở trong vườn, duy trì một phạm vi nhất định.



Sau khi sắp xếp mọi suy nghĩ, tôi lăn vài vòng trong khu vườn này, tìm hiểu tình hình ở đây.



Liền dựa vào vốn kinh nghiệm ít ỏi khi xem phim cổ trang của tôi, thì cô gái kia có lẽ là có gia cảnh rất tốt.



Quan sát được mấy ngày, tôi vẫn không hiểu nổi bọn họ nói gì, nhưng có thể cảm nhận ra, cô gái kia là một người rất điềm đạm và dịu dàng. Nhưng cô ta có lương thiện hay không thì tạm thời tôi chưa thể xác định được, chí ít thì cô ta là một người rất có gia giáo.



Ngô Linh hiện tại có lẽ là an toàn.



Tôi vô thức nghĩ tới Lữ Xảo Lam.



Chẳng lẽ Ngô Linh là vì cô gái này nên linh hồn được mới sinh ra?



Hay là Ngô Linh chính là cô gái này, chẳng qua là đã xảy ra một số chuyện, làm cho thân thể cô ấy chết đi, còn linh hồn thì trú ngụ bên trong búp bê sứ chăng?



Tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì nhìn thấy có người tới, liền muốn lăn tới gần phòng để nghe lén.



Trong quá trình lăn tới phòng cô gái kia, tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, nên vô thức bất động.



Tôi cử động tay, cơ thể có chút cứng nhắc, nhưng mà sợi dây thừng trên người tôi thì đã biến mất rồi.



Tôi mừng thầm trong bụng, từ dưới đất nhảy lên, vung tay vung chân.



Ha ha! Thật sự được tự do rồi!



Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cử động được thì tôi có thể tự do hành động.



Suy nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu, tôi liền cảm thấy cảnh tượng xung quanh tôi có gì đó thay đổi.



Tôi hiện giờ đang đứng trong phòng, đối diện giường ngủ, cô gái kia thì đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.



Phía trên kệ ngay bên cạnh giường ngủ của cô gái ấy, thứ khiến tôi phải mở to mắt nhìn, chính là con búp bê sứ có bề ngoài thô kệch kia, nhìn vào cảm thấy có một loại tà ý, thuốc màu trên mặt bị tróc ra, tạo nên một nụ cười gian ác.