Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 909 : Ngô linh (1)
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Dường như chỉ có mình tôi biết chân tướng sự việc.
Mọi người bị những hồn ma dọa cho sợ hãi, còn người nhà họ Ngô thì trầm mê trong sự thành công.
Xem ra nhà họ Ngô không phải muốn phá hủy thành phố này.
Bọn họ bắt đầu xử lý những ma quỷ xuất hiện trong thành phố.
Tôi chỉ nhìn thấy một bộ phận, đi theo con búp bê sứ, tiến vào bên trong nhà họ Ngô.
Búp bê sứ được người nhà họ Ngô cẩn thận bế lên, bố trí thêm vài thứ quanh người nó. Những tấm bùa chú họ vẽ ra đương nhiên tôi nhìn không hiểu, nhưng theo nét mặt và lời nói của họ, những thứ này sẽ không làm hại đến Ngô Linh, nhưng sẽ kiểm soát hành động của cô ấy.
Tôi cũng có chút nghi hoặc.
Liệu hồn ma trong búp bê sứ có thật là Ngô Linh?
Có lẽ, đây không phải là Ngô Linh, về sau sẽ còn phát sinh những chuyện gì nữa?
Những trưởng bối râu tóc bạc phơ của nhà họ Ngô đều tập trung về nơi này, nhìn chằm chằm búp bê sứ một cách biến thái. Họ chỉ hận không thể cả ngày ngồi nhìn con búp bê mà không cần ăn uống ngủ nghỉ.
Những người khác thì đang giải quyết tình hình trong thành phố.
Tôi không đến xem họ làm việc, nhưng thi thoảng lại có người trở về báo cáo, tôi nghe mà thấy rùng mình.
“… Có mười một người chết, trong đó có hai người bị ma quỷ trực tiếp dọa chết. Ngoài ra…” Một người trẻ tuổi cung kính nói.
Một người lớn tuổi khoát tay: “Được rồi. Chuyện này để mấy người xử lý là được rồi.”
Ông ta không hề quan tâm đến chuyện này.
Người trẻ tuổi kia cũng dừng việc báo cáo, vẻ mặt không hề có chút thất vọng nào.
Mấy lão già kia cùng ngồi xuống bàn bạc.
Búp bê sứ vẫn không có động tĩnh gì.
Tôi đi theo cô ấy, nhìn thấy thực trạng bây giờ của nhà họ Ngô ở Thanh Châu.
Gia tộc này không khác mấy so với nhà họ Cát, nhưng so ra những gì bọn họ tích lũy được không phong phú bằng. Hơn nữa, đến thời nay, nhà họ Ngô ở Thanh Châu cũng không còn mấy người tài nữa.
Ngô Linh trở thành bảo bối trong nhà họ Ngô, bởi tài năng trác việt và sự trưởng thành nhanh chóng.
Quan trọng nhất là, những trưởng bối trong dòng họ đều chú trọng quan tâm và bồi dưỡng cô.
Nhà họ Ngô dù không còn bản lĩnh gọi quỷ, bắt ma như trước, nhưng với tài sản kếch xù, nên cả gia tộc rất có tên tuổi trong vùng, là một gia tộc lớn. Mà cái vùng đất này, theo tôi thấy chỉ là một thị trấn nhỏ. Nhà họ Ngô ở đây tác oai tác quái, giống như Hoàng đế một phương.
Ở thành phố nơi tôi sinh ra và lớn lên, chưa từng trải qua những chuyện thế này. Nhưng đã từng thấy không ít “chuyện hoang đường” như vậy trên mạng.
Những kẻ xưng vương xưng đế, còn lập hậu cung ở vùng núi non hẻo lánh, thuộc số lượng rất ít. Nhưng những kẻ sống nơi xa xôi cách biệt với thế giới bên ngoài, đi lại thân thiết với các phòng ban chính quyền địa phương, họ hàng xa lắc xa lơ làm ông này bà kia, thì lại không hề ít.
Nhà họ Ngô về cơ bản thì chính là như vậy.
Những người nắm quyền thời nay của nhà họ Ngô, đương nhiên không phải toàn những ông già gần đất xa trời, nhưng lời nói của họ vẫn rất có trọng lượng.
Bọn họ ủng hộ Ngô Linh, vậy đồng nghĩa với cả thế hệ đó đều ủng hộ Ngô Linh.
Ở vùng đất nhỏ bé này, Ngô Linh như một thiên kim tiểu thư, chỉ cần chuyên tâm học theo những ghi chép cổ được đời trước truyền lại, và hoàn thành một vài nghĩa vụ giáo dục theo quy định Nhà nước, liền có thể có được những gì mong muốn.
Tính ra, yêu cầu và nguyện vọng của Ngô Linh cũng không hề quá đáng. Cô ấy muốn có được những nguyên vật liệu ghi chép trong sách cổ, tuy nhiên thời thế thay đổi nên càng lúc càng khó thực hiện.
Cùng với sự tiến bộ, trưởng thành của cô ấy, chi tiêu trong lĩnh vực này ngày càng lớn, cuối cùng cũng khiến những người khác bất mãn.
“Dựa vào đâu mà phải mua cho nó những thứ vô dụng kia? Còn con muốn đi du học thì lại không được? Con đã thông qua kì tuyển sinh đại học, thư mời nhập học cũng gửi về rồi! Chỉ là một chút tiền học phí… số tiền học phí của con còn không đủ nó vung tay một lần!”
Cậu thiếu niên trẻ tuổi phẫn nộ chỉ thẳng mặt Ngô Linh, hét lớn.
Tôi chăm chú nhìn về phía Ngô Linh.
Mặt Ngô Linh không có biểu hiện gì, thật giống một con búp bê sứ không có cảm xúc.