Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 921 : Ngô linh (13)
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Tim tôi càng ngày càng đập nhanh hơn, dần dần ý thức được mức độ nguy hiểm của thứ này.
Dù nó là thể loại gì, ma quỷ, yêu quái hay một loại linh hồn tà ác nào đó, thì nó đều không dễ giải quyết giống suy nghĩ ban đầu của tôi.
Tôi lo lắng cho tình hình của Ngô Linh. Có lẽ sẽ không mất mạng, nhưng vết thương nặng như vậy cũng không phải chuyện nhỏ.
Đạo sĩ và người đàn ông Dân Quốc chuẩn bị rời đi, mọi người ở nơi đây đều phó mặc cho Diệp Thanh.
Bọn họ không thèm nói gì liền chạy ra bên ngoài, sự quyết đoán như vậy khiến người ta có chút ngạc nhiên.
Tôi quay đầu liếc bóng lưng của họ, đúng lúc đó bọn họ chạy qua chỗ hoà thượng mất đầu, hoà thượng đột nhiên lật người nắm lấy chân hai người họ.
Hai người ngã xuống, chưa kịp phản ứng gì, liền có hai con dã thú hình dáng giống báo hoa mai xông ra từ rặng cây ven đường, ấn bọn họ xuống đất rồi cắn xé.
Sở dĩ nói “giống báo hoa mai” bởi lẽ lông của hai con dã thú này đỏ như màu máu, giống như máu đông đặc lại vậy.
Máu của hai người bắn phụt khắp người hai con dã thú, làm cho màu đỏ trên lông con thú càng tươi mới, sống động hơn.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, không biết nên làm gì.
Có bóng người đi lướt qua tôi.
Tôi quay đầu liền thấy Diệp Thanh bước về hướng lúc trước Ninh Quốc Vĩ chỉ tay.
Ninh Quốc Vĩ mềm nhũn nằm trên đất, nhưng đầu óc vẫn chưa mơ hồ hoàn toàn. Lúc Diệp Thanh lướt qua, ông ta cầu cứu nhưng bị Diệp Thanh tránh đi.
“Cậu Diệp, cậu cứu chúng tôi với!” Ninh Quốc Vĩ vừa khóc vừa nói.
Ông già họ Ngô cũng mềm nhũn chân, bò về hướng Diệp Thanh, muốn tìm sự che chở, bảo vệ.
“Cô chết rồi à?” Diệp Thanh quay đầu lại, không biết đang nói với ai.
Những con dã thú khác có lẽ cũng dựa trên nguyên lý này.
Còn nếu không thanh tỉnh lại, sẽ giống những kẻ đã chết kia, tự mình giết mình.
Trong đó, những cảnh tượng nhìn thấy đều là bước đệm để người ta tin tưởng ảo giác là thật.
Đàn bò tót không thể giẫm chết bọn họ, một con chim lớn và hai con độc xà lại có thể thành công, e là cũng do nguyên nhân này.
Ngô Linh nói Diệp Thanh phối hợp, ý chỉ việc lúc trước anh ta làm nhỉ. Anh ta thô bạo giết chết những dã thú kia, cảnh tượng máu me là thứ đối phương mong muốn, nhằm dọa dẫm những người ở đây.
Tôi quay đầu lại, muốn nhìn tình hình phía bên Diệp Thanh. Nhưng có quá nhiều chướng ngại vật, nên tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Ngô Linh dẫn hai người đi được một đoạn đường, tuy nguy hiểm nhưng vẫn bình an vô sự, rồi họ ra được bên ngoài khu nghỉ dưỡng.
Những nhân viên đều chạy mất, không thấy bóng dáng một ai, cũng may không thấy thi thể của họ. Nhưng lại nhìn thấy thi thể không đầu một lớn hai nhỏ của hòa thượng.
Ngô Linh dìu hai người lên xe điện của khu nghỉ dưỡng. Đây không phải loại xe giống khu biệt thự của ông Ngụy, mà là loại bốn phía đều không có cửa, tốc độ chậm, trọng lượng xe nhẹ, điều này khiến xe có chút xóc nảy.
Ngô Linh chạy xe được một đoạn, lắc đầu rồi dừng xe lại nói: “Ngồi xe này quá dễ bị tấn công. Đến lúc đó lại không kịp ứng phó.”
Mặt Ông già họ Ngô đầy vẻ khó chịu, Ninh Quốc Vĩ lại rất ủng hộ.
“Ông Ninh, lúc trước ngài có nhắc đến thần núi trong tín ngưỡng của dân bản địa, còn có một bức tượng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ngô Linh vừa đi vừa hỏi.
Ninh Quốc Vĩ thở hắt ra: “Chính là những thứ mê tín. Nghe thì giống như là những thứ mê tín thôi. Bức tượng thần núi đó có từ rất lâu rồi, so với thần, ý tôi là thần trong truyện cổ tích thì nó càng giống quái vật hơn. Trước đây chúng tôi nghĩ rằng đó là tín ngưỡng cổ xưa truyền lại, nên có mời chuyên gia đến nghiên cứu, cũng hỏi thăm những người khác trong thôn. Sau này mới phát hiện, đây chỉ là ý nghĩ của một người. Bọn họ nói, ông lão đó, chính là cái người tin tưởng thần núi, bị điên, lúc còn trẻ đã phát điên rồi, nói là nhìn thấy thần núi. Bức tượng đó cũng do ông ta tạc nên. Vì một số lý do, bọn họ ngầm chấp nhận hành động điên cuồng này của ông ta, không xen vào. Ông ta cũng không hề làm việc gì gây ảnh hưởng đến người khác, cùng lắm cũng chỉ kể chuyện dọa nạt đám trẻ con thôi. Lúc xây dựng khu nghỉ dưỡng, nhằm an ủi ông ta nên chúng tôi cũng lưu lại bức tượng đó, hơn nữa cũng giống như những người dân khác, sắp xếp cho ông ta một công việc nhàn nhã trong khu.”
“Ông ta đâu?” Ngô Linh hỏi.
“Không thấy đâu, mất tích rồi. Chính là lúc…” Ninh Quốc Vĩ đột nhiên dừng bước, lắp bắp nói: “Chính là hai tháng trước khi mà dịch bệnh bùng phát…”