Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 94 : Nằm mơ thêm lần nữa (2)

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Kèm theo tiếng bước chân, một người phụ nữ vóc dáng yêu kiều diễm lệ đi qua từ phía sau lưng tôi.



Tôi phát hiện, khi ánh đèn sáng lên, thì đứa trẻ trên ghế sô pha không thấy đâu nữa.



“Sở Nhuận, sao con không mở đèn?”



Người phụ nữ dường như có thể thấy đứa trẻ đó, vừa đi ra cửa chính, vừa tiện miệng nói, “Tối nay mẹ không về nhà, con có chuyện gì thì gọi bà vú nha.”



Mở cửa, đóng cửa, người phụ nữ rời đi.



Tách! Đèn điện lại bị người ta tắt đi.



“Đạo diễn Sở, nhất định phải tìm người mượn được cái này sao?”.



Cảnh vật hoán đổi một cách gượng gạo, chung quanh tôi xuất hiện các nhân viên làm việc bận rộn và các loại máy móc quay phim. Một người đàn ông đang khom lưng nói chuyện với cái ghế dựa trống không.



“Ừ, đi mượn”. Trong khoảng không vang lên âm thanh dạt dào sức sống của người thanh niên.



Đoàn làm phim rất náo nhiệt, diễn viên thì đang tập luyện, thợ quay phim thì đang bắc ống kính, còn có vài người chạy qua chạy lại, người ngoài nghề như tôi căn bản không hiểu họ đang làm gì.



“Người phụ nữ đó thật không đẹp. Lên hình thật là mập.”



Tôi nghiêng đầu nhìn về phía cái ghế trống.



“Giọng của cô ta cũng không hay, tôi không muốn thu tiếng của cô ta.”



“Đau quá! Tên thợ quay phim ngu đần này!”



“Hì hì, tôi bên này có người quen cũ, rất quý trọng tôi.”



“Tôi muốn người thợ quay phim trước kia.”



“Anh ta bị con đĩ kia đuổi đi rồi.”



“Tôi muốn quay cô ta thật xấu!”



Không có thay đổi về hướng phát ra âm thanh, nhưng có tình cảm dạt dào và âm điệu trầm bổng, giọng của người thanh niên này đang lồng tiếng cho một cái máy quay phim và một cái micrô dài, nghe ra có chút buồn cười, cũng có chút dễ thương.



Người của đoàn phim dường như không nghe thấy âm thanh này, còn đang chú tâm làm việc của mình.



Đây là cuộc sống của Sở Nhuận sao?




Đùng!



“A!” Chu Hướng Dương kêu lớn.



Người của cả đoàn phim đều bị dọa sợ.



Người diễn viên ném quả tạ đó sắc mặt trắng bệch nói: “Không đúng, khối lượng của đạo cụ này không đúng!”



Đoàn phim loạn cả lên, Chu Hướng Dương nắm lấy cổ tay, đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi.



“Ha ha, ta đập gãy tay gã rồi!” Sở Nhuận vẫn còn đang lồng tiếng.



Tôi cảm nhận được tính cách của Sở Nhuận đã xảy ra biến chất ở lần này, tôi bất chợt nhìn về phía cái ghế trống không kia.



Trên cái ghế dựa không còn trống không, mà xuất hiện một người trung niên, mặt không biểu tình nhìn quả tạ đang bị mọi người đá qua đá lại trên mặt đất.



“Tại sao nó lại làm như vậy?”



“Nó là quả tạ mà, tại sao lại muốn đập chết người?”



“Nó hẳn là nên giúp người ta luyện tập cơ bắp.”



“Đều là những người đó sai, nó bị cong rồi kìa.”



“Nó điên rồi.”



“Ta... hẳn là bị điên rồi.” Sở Nhuận lẩm bẩm tự nói, ánh mắt trở lên trống rỗng.



Trong lòng tôi có một loại tư vị nói không lên lời.



Cảnh vật xung quanh toàn bộ biến mất, chỉ còn lại Sở Nhuận đang ngồi trong không trung và cái quả tạ trơ trọi kia.



Giấc mộng một đêm này đến đây là kết thúc rồi.



Tôi mở trừng mắt ra, có một chút chưa tỉnh táo, còn đang đắm chìm trong giấc mơ của Sở Nhuận.



Là ông ta có siêu năng lực, có thể biến quả tạ đạo cụ giả thành một quả tạ thật, hay là thực sự bị điên rồi, nên đã tráo đổi quả tạ trong tình trạng không có ý thức? Có lẽ vế sau càng hợp lí hơn. Từ trước đến nay, những đồ vật đó đều không có sinh mạng, đều là Sở Nhuận tự mình lồng tiếng cho nó. Những gì Sở Nhuận đã trải qua khi còn sống, dường như không có bất kì quan hệ gì với tất cả những việc ông ta đã làm trong hiện tại. Ông ta căn bản không phải một nhà nghệ thuật muốn theo đuổi các tác phẩm hoàn mỹ, mà chỉ là một đạo diễn bình thường lấy công việc quay phim làm nghề nghiệp mà thôi.



Hoặc có lẽ là, tối nay, tôi sẽ biết được nguyên nhân mà Sở Nhuận biến thành ác quỷ.