Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 952 : Tìm kiếm không kết quả
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Phòng làm việc yên tĩnh trong một thời gian rất lâu.
Nếu như liên tưởng của Quách Ngọc Khiết không sai, thì chuyện này đã trở nên vô cùng nguy hiểm và phức tạp.
Chúng tôi phát hiện bánh chứng bị hư là trước khi phát hiện quán gà rán có ma. Mẹ của Trịnh Vĩ có vấn đề, và chuyện quán gà rán có ma, e là cùng xảy ra ở một khoảng thời gian. Hơn nữa, vấn đề không chỉ xuất hiện ở những đầu bếp trong quán ăn nhỏ, mà cả ở những cửa hàng lâu đời hay những công việc liên quan đến kinh doanh đồ ăn, tất cả đều có khả năng xảy ra. Những món ăn mà chúng tôi ăn đều tồn tại nguy hiểm.
Tôi cảm thấy nhức đầu.
“Cần phải xác nhận lại, có lẽ chuyện này không khó lắm.” Trần Hiểu Khâu lên tiếng, “Đi hỏi mẹ của Trịnh Vĩ, thì chúng ta sẽ biết được đang có chuyện gì xảy ra thôi.”
Tôi thở ra một hơi: “Em nói đúng.”
Mẹ của Trịnh Vĩ nhập viện, chúng tôi là đồng nghiệp biết tin, đi đến thăm là chuyện rất bình thường. Chuyện này có lẽ sẽ không khiến cho mẹ Trịnh Vĩ cảnh giác, cũng sẽ không dẫn đến sự cảnh giác của con ma đứng đằng sau.
Tôi đang nghĩ nên nói với Trịnh Vĩ thế nào để chuyện này diễn ra một cách tự nhiên nhất. Đồng thời cũng phải suy nghĩ đến việc nếu như mẹ của Trịnh Vĩ thật sự có điều bất thường, thì tôi nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Đứng trước mặt Trịnh Vĩ mà “tiêu diệt” mẹ anh ta, điều này khẳng định không thể được.
Ngay đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên.
Người gọi là Ngô Linh.
Nhưng nghĩ đến sự kiện mà Thanh Diệp đã xử lý, hồ sơ “Câu chuyện tiếp nối” kia, khi kể đến chuyện ma, khiến cho dị không gian xuất hiện, trong đầu tôi tựa hồ hình thành một ít khái niệm liên quan đến dị không gian.
Về cái được gọi là dị không gian, nếu như không tìm được mấu chốt phá giải, ví dụ dị không gian trong sự kiện lần trước, Ngô Linh ở cái y quán kia, tìm được thi thể trẻ nhỏ, thì sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong đó, thậm chí còn bị giết.
Ngô Linh là người gan dạ tài cao, còn tôi thì không được tự tin như vậy.
Bây giờ nghe Ngô Linh nói như thế, tôi chỉ cảm thấy sau lưng tuôn ra một trận mồ hôi lạnh.
“Đúng, đó cũng là một loại dị không gian.” Ngô Linh khẳng định lại vấn đề của tôi, rồi lại chuyển qua chuyện của Vưu Tịnh.
“Ma Cô và Nam Cung đã đi xem xét xung quanh. Tình huống ở đó so với hai mươi năm trước đã ác hóa đi rất nhiều. Ảnh hưởng của hầm sắt có lẽ đã yếu đi, xảy ra tình huống như vậy, chứng tỏ cả thế giới này đang ác hóa.”
“Đợi, đợi đã…” Tôi vội vàng cắt ngang lời Ngô Linh, “Lúc nãy cô nói ác hóa, nó có ý gì? Chẳng phải mọi người đã điều tra qua rồi, không có ma quỷ sao?”
“Không còn ma quỷ, nhưng vẫn còn những linh hồn quanh quẩn ở đó.”
Tôi nhớ lại lúc nhập vào Cổ Mạch có nghe thấy những âm thanh tạp nham, là nó sao?
“Thần trí của họ so với quá khứ thì tỉnh táo hơn nhiều, cũng có nghĩa là, càng nghiêng hơn về trạng thái linh hồn. Có điều, họ đều chưa từng nhìn thấy Vưu Tịnh. Chỉ có hai người già, nói chuyện của hai mươi năm trước.” Ngô Linh nói tiếp, “Em gái của Vưu Tịnh, có lẽ là sau khi chết ba bốn ngày, biến thành ma, hồi phục thần trí, sở hữu lực lượng tự do hành động. Cũng không khác lắm so với lúc này, là có một con ma đi vào khu Hầm Sắt cũ. Họ nói không nhớ rõ dáng vẻ của con ma, nhưng nhớ được cảm giác áp bách rất nặng nề mà nó mang lại. Em gái của Vưu Tịnh có thể nghĩ được toàn bộ kế hoạch, sở hữu được năng lực hành động như thế, có lẽ đều có liên quan đến con ma đó.”