Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 954 : Đồ Ăn gia đình (2)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


“Gì chứ, ý cậu là...” Tí Còi kinh ngạc, run rẩy rồi chỉ vào chân mình, “Bà ta làm chân mình... Cái này chắc sẽ bị phát hiện chứ?”



Úc Xuyên Phong lắc đầu: “Không có. Cháu đã thấy. Bà ấy... Bà Năm không có gì gọi là đau đớn, bà ấy đã làm như vậy rất lâu, cả chân đều... Sau đó thì bà ấy nấu ăn nên cháu không thấy nữa... Cháu bỏ chạy... Cháu trốn trong phòng mình, mãi cho tới bữa ăn... Cơm tối là xương hầm củ cải, trong đó là củ cải, nhưng... nhưng cháu đã thấy trên củ cải có máu... cháu cũng không biết nữa... Lúc bà ấy thay đồ trước lúc đi ngủ, thì cháu có nhìn lén, cháu không thấy chân bà ấy bị gì cả. Cháu...”



Úc Xuyên Phong cắn môi.



“Cậu nghĩ vấn đề là do mình?” Tôi nói với giọng cảm thông.



Thường xuyên xem những vụ án của Thanh Diệp, tôi biết đây là phản ứng thường thấy khi những người bình thường gặp phải ma. Họ sẽ cho rằng người có vấn đề là bản thân.



Lúc mới đầu tôi cũng có loại nghi ngờ này. Nhưng những chuyện mà tôi đã gặp phải đều không thể giải thích được từ góc độ khoa học, ngược lại hiện thực cứ lần lượt chứng minh, đó đúng thật là chuyện quái dị. Cái cảm giác tự nghi ngờ bản thân đó tôi chưa từng trải qua nhiều.



Úc Xuyên Phong vẫn còn nhỏ tuổi, tầm mười bốn tuổi. Cậu ta cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ xuống.



“Hiện tại anh không thể chắc chắn với em rằng có phải mẹ của anh Trịnh có điều bất thường hay không.” Tôi đắn đo trả lời.



Vào thời điểm này, tôi không muốn đảm bảo với cậu nhóc kia về bất cứ điều gì. Nếu như xảy ra sai sót thì chắc chắn sẽ gây ra phiền phức lớn.



Trần Hiểu Khâu hỏi cậu bé: “Em có từng gặp điều gì tương tự chưa?”



Úc Xuyên Phong sụt sịt mũi, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ dần.



“Không có. Kì nghỉ hè cháu đến nhà chú ấy chơi, sau khi thấy bà Năm như vậy... Cháu có nói với họ, nhưng họ đều nói là do cháu nhìn nhầm, ai cũng nghĩ là cháu đang đùa giỡn. Những món ăn đó đều có mùi vị... Mấy bữa nay cháu đều lấy tiền tiêu vặt để mua bánh ăn thay cơm. Cháu có gọi điện cho cha mẹ, nhưng bọn họ cũng... Cháu, cháu...” Úc Xuyên Phong lại một lần nữa cắn môi mình.



Tôi quay qua nhìn bốn người còn lại, rồi lại nhìn về phía của Úc Xuyên Phong.



“Bây giờ mẹ của anh Trịnh đã nhập viện rồi, em sẽ không phải ăn cơm bà ấy nấu nữa. Em có thể yên tâm. Chuyện này anh sẽ nhờ bạn mình đến xem. Lúc nãy em cũng nghe qua điện thoại rồi đó.” Tôi an ủi cậu bé.



Cậu bé gật đầu: “Chú có thể cho cháu số điện thoại không?""



""Được chứ."" Tôi gật đầu đồng ý.



Cậu bé thở nhẹ nhõm, lấy ra điện thoại của mình và trao đổi số điện thoại với tôi.



Úc Xuyên Phong không cất điện thoại ngay lập tức mà chần chừ một hồi rồi lên tiếng: ""Cháu có quay được một thứ...""
Cậu ta tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không để mất đi lí trí. Cũng có thể là do chuyện này chưa đến trình độ vượt mức chịu đựng. Hơn nữa mẹ Trịnh Vỹ cũng đã nhập viện, trong một thời gian dài sắp tới bà ấy sẽ không có cơ hội nấu cơm cho người khác ăn nữa, cũng sẽ không có ai bị ảnh hưởng.



Tiếng gõ cửa vang lên.



Gã Béo là người ra mở cửa, cậu ta lên giọng: ""Anh Trịnh"".



Sắc mặt Trịnh Vỹ không được tốt lắm, anh ta nhìn chằm chằm vào Úc Xuyên Phong.



Úc Xuyên Phong không quay đầu.



Tôi giải thích với Trịnh Vỹ: “Trẻ con tò mò thôi, nó đến để xin lỗi vì chuyện lúc nãy. Anh Trịnh, anh đừng trách nó. Cũng không phải chuyện gì to tát lắm.""



""Thật ngại quá, mang đến phiền phức cho các cậu."" Trịnh Vỹ nhếch khóe miệng.



Tôi để ý thấy sắc mặt Trịnh Vỹ không được tốt. Tôi phát hiện ra điều này từ lúc bắt đầu thấy anh ta sáng nay. Lúc mới đầu tôi còn nghĩ có lẽ là do mẹ thì nhập viện, hai đứa trẻ ở nhà không ai chăm sóc nên mới như vậy. Còn bây giờ đã nhiều thêm một nỗi nghi ngờ, nên tôi âm thầm đánh giá Trịnh Vỹ.



Không có dấu vết của âm khí, không giống như bị ma ám, cũng không giống với người bị biến thành ma.



Có lẽ nào là linh hồn?



Tôi nghĩ đến các khả năng xảy ra của chuyện này.



Tuy nhiên đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi.



Trịnh Vỹ dẫn Úc Xuyên Phong đi.



Có thể nhận ra cậu ta không muốn đi cùng Trịnh Vỹ, cậu ta nhìn chúng tôi với ánh mắt đáng thương.



Hiện tại chúng tôi không thể làm được gì.



Nhìn theo bóng họ rời đi cho đến khi đã vào phòng bên cạnh, tôi đóng cửa phòng mình lại.



Tí Còi vẫn còn run, cậu ta kên tiếng: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Lẽ nào... Đã chết lâu rồi?”