Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 956 : Điều bất thường (2)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Lời nói của Cổ Mạch khiến người khác thấy ghê tởm, tôi không nhịn được có chút muốn ói.
Còn Tí Còi thì làm luôn hành động nôn.
Ngay cả Trần Hiểu Khâu cũng không nhịn được mà cau mày.
Trên bàn ăn trong phòng khách nhỏ của khách sạn, các món ăn đã được bày lên.
Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đang chuẩn bị ngồi vào bàn ăn.
Ba người họ đã đổi phòng, có lẽ là do có thêm Ngô Linh, từ một phòng dành cho hai người chuyển đến phòng cho ba người. Nhưng vẫn là kiểu phòng có hai phòng ngủ và một phòng khách nhỏ.
“Các cậu không ăn sao?” Ngô Linh hỏi.
Tí Còi xua tay, ôm lấy bụng, có vẻ như không muốn ăn.
Tôi cũng vậy.
Còn ba người Thanh Diệp thì ăn bình thường, như không có chuyện gì xảy ra.
Tí Còi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cổ Mạch dừng lại, nói với giọng điệu xem thường: “Lớp trẻ bây giờ, đúng là yếu ớt.”
“Chuyện của bà cụ đó, rốt cuộc là như thế nào?” Tôi không để ý đến Cổ Mạch, cũng không khiến Tí Còi có cơ hội tranh cãi với anh ta.
Ngô Linh nuốt thức ăn rồi buông đũa, trả lời: “Chúng tôi không nhìn ra điều bất thường gì hết.”
Tôi sững sờ.
“Không lẽ vấn đề chính là thằng bé kia? Không phải chứ?” Tí Còi nói, “Cái video đó!”
Mặt Tí Còi đột nhiên trắng bệch: “Nếu như vậy thì… những thứ đó...”
Tôi cũng nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt cũng biến đổi theo.
“Anh tin tưởng chuyện gì?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Tí Còi ôm lấy đầu: “Không biết nữa! Anh tin nhiều thứ lắm! Lúc đó anh nghe cô ấy phổ cập kiến thức, gặp rất nhiều bà đồng và còn đi vào nhà ma nữa!”
“Anh tin tất?” Trần Hiểu Khâu kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên là không rồi. Những thứ mà rõ ràng chỉ là bịa đặt thì anh không tin. Nhưng mà… Khu Hầm Sắt cũ và sông Lạc Cừ, anh tin điều này… Còn cả ngôi nhà ma ám nổi tiếng của nước A… À… Cả chuyện nửa đêm đứng trước gương chải đầu sẽ nhìn thấy ma và bị ma giết…” Giọng Tí Còi càng lúc càng nhỏ.
Quách Ngọc Khiết mở to mắt.
Gã Béo nói: “Năng lực của anh chỉ có tác dụng với đồ vật, chứ không thể tác dụng lên bản thân câu chuyện chứ? Những chuyện giống như sông Lạc Cừ, nhà ma…” Gã Béo hướng mắt nhìn nhóm ba người Thanh Diệp.
Tí Còi thấp giọng nói: “Cái gương đó đã bị một viện bảo tàng ở nước ngoài cất giữ… Ôi chao!”
Cậu ta bỗng lên tinh thần, vỗ vào đùi: “Đa phần anh chỉ tin những thứ của phương Tây, ví dụ như tấm gương ấy, còn có cả nhà ma. Những thứ trong nước thì anh không tin lắm. Pháp thuật, xương mèo đen thì anh tin, nhưng vẽ bùa chú thì anh không tin.”
“Cho nên, trong lúc vô ý, anh đã hố những người nước ngoài và những người tin pháp thuật phương Tây?” Trần Hiểu Khâu tổng kết.
Tí Còi cứng đơ, không thể nói gì.
“Năng lực của cậu Đàm có thể có tác dụng đối với phạm vi rộng như vậy hay không, điều này chúng tôi vẫn chưa biết.” Ngô Linh nói.
Đây coi như là một tin tốt.
Dường như nghĩ ra được gì đó, tôi nhìn sang Nam Cung Diệu.