Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 958 : Điều bất thường (4)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Ngô Linh nhìn Tí Còi: “Tấm gương mà lúc trước cậu đã tin nó bị dính lời nguyền…”



Tí Còi đơ người một lúc.



“Người biết không nhiều, những người biết mà hiểu bản gốc cũng không nhiều, những người tin tưởng tấm gương dính lời nguyền, hồn ma còn lưu ở trên gương thì lại càng ít. Cho nên, nếu như không bị ảnh hưởng bởi năng lực của cậu thì tấm gương sẽ không có năng lực đặc biệt, cũng sẽ không hình thành nên linh hồn. Nếu đổi một tình huống khác, nếu như là một câu chuyện ma nhiều người biết, có người tin, có người không tin thì cũng có khả năng sẽ tạo lên linh hồn, nhưng linh hồn sinh ra này bởi vì cảm xúc không giống nhau của nhiều người mà sẽ trở nên không ổn định, có lúc căn bản còn không nắm bắt được sự tồn tại của nó. Nó có thể xuất hiện, giết một người tin tưởng nó, sau đó là biến mất hoàn toàn. Đợi đến lần thứ hai, có một người làm gì đó khiến nó lần nữa xuất hiện.” Ngô Linh nói, “Hơn nữa, linh hồn không ổn định thì không có cách nào tiêu diệt. Hình thái của nó không cố định, nên căn bản là không có khả năng bị tiêu diệt.”



Tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhìn về phía Nam Cung Diệu: “Nếu như trò chơi đó... Bây giờ có rất nhiều người thích chơi game, game online, game cầm tay, hay các loại khác… Vậy linh hồn như thế, có khả năng xuất hiện tiếp không?”



Nam Cung Diệu gật đầu: “Có, có khả năng trên thế giới này có một linh hồn liên quan đến trò chơi, nhưng không phải là cái mà cậu đã tiêu diệt. Cái cậu đã tiêu diệt kia, là linh hồn có vật chứa là một cái đĩa trò chơi, là một loại trò chơi từng nổi tiếng ở quá khứ, đồng thời hấp thu ý niệm của người chơi mà hình thành nên linh hồn, nhưng theo sự hết thời của nó, thì lại hình thành một tính cách khác… Linh hồn có liên quan đến trò chơi có thể sẽ không phải như thế nữa.”



Quách Ngọc Khiết ngây thơ hỏi: “Nói như vậy, thì linh hồn và cả ma quỷ đều không thể tiêu diệt được hết sao?”



“Đúng vậy.” Cổ Mạch trả lời trong bộ dạng lờ đờ uể oải, “Con người ai rồi cũng sẽ chết, thứ như thế cũng sẽ luôn tồn tại.”



Đây là hiện thực đau đớn mà con người không thể chống lại được.
Ngô Linh trả lời: “Tình hình của bà ấy có thể nói là giống với những hồn ma ở Hối Hương. Cái mà muốn thay đổi từ ma thành linh hồn không phải là bà ấy. Trong chuyện này, vẫn còn một số điểm chúng tôi chưa làm rõ được. Tuy nhiên, ngoài Úc Xuyên Phong có năng lực đặc biệt ra, thì chuyện này có khả năng xảy ra cao nhất và cũng phù hợp với hoàn cảnh hiện tại nhất. Tuy nhiên có một vấn đề…”



Ngô Linh hơi cau mày: “Có một thứ chúng tôi không thể hiểu được, đó là làm sao nó có thể làm được điều này. Tuy tôi và Nam Cung Diệu không phải là người Dân Khánh, nhưng Diệp Thanh, Lưu Miểu, Ma Cô đều là người ở đây, các cậu cũng là người Dân Khánh đúng chứ?”



Quách Ngọc Khiết gật đầu, trả lời câu hỏi của Ngô Linh.



“Các cậu có nghĩ đến việc trong thành phố Dân Khánh, có thứ gì đạt được nhận thức chung của người dân… mà có thể giải thích tình cảnh này không?” Ngô Linh hỏi.



“Cái gì mà nhận thức chung? Ma nấu cơm? Xác chết hầm canh?” Tí Còi nghi hoặc hỏi.



Ngô Linh gõ tay lên mặt bàn: “Vấn đề chính là cái này. Các cậu đều không có cái loại nhận thức chung này, thì không phù hợp với điều kiện để sinh ra linh hồn. Nếu như không hình thành linh hồn, mà nó là hoàn toàn dựa vào sức mạnh của bản thân khiến cho người ăn không hề phát hiện sự bất thường của món ăn, còn điều khiển cả ý thức của con người, khiến họ không hề nhận thấy sự bất thường xuất hiện trên cơ thể mình, thì đây có lẽ là một con ma với nguồn sức mạnh vô cùng lớn, cũng có thể được coi là con ma mạnh nhất trong lịch sử cho đến bây giờ. Điều này thật không hợp lý chút nào hết. Huyền Thanh Chân Nhân hầu như đã đọc hết các cuốn sách về lịch sử, theo như ghi chép trong lịch sử thì không có bất kì ai… mang theo chấp niệm này lúc chết. Nam Cung Diệu cũng tra qua ghi chép về số người chết của thành phố Dân Khánh, nhưng cũng không phát hiện ra điểm nào khả nghi. Tính đến thời điểm hiện tại, việc duy nhất mà nó làm đó là… không tạo ra bất kì linh hồn nào, thậm chí nó còn không nghĩ đến việc sẽ tạo ra linh hồn…”



“Cho nên, nó là một tên biến thái, thích cho người khác ăn những món ăn ‘có độc’?” Tí Còi nói ra một câu cảm thán với ý nghĩa mập mờ.