Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 970 : Kinh khủng (6)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Úc Xuyên Phong vừa mới gọi một tiếng “cha”, thì đầu dây bên kia dường như đã kích động nói gì đó, khiến cậu ta ngừng lại lời nói. Qua một hai phút sau, cậu ta mới đáp: “Con đang trên đường về nhà. Gặp được hai anh chị, bọn họ đưa con về. Vâng, con không sao. Đây là điện thoại của anh trai đó.”



Lại qua thêm vài giây, Úc Xuyên Phong có chút lo lắng nhìn về phía người phụ nữ.



Người phụ nữ tỏ vẻ khó hiểu, đợi đến khi Úc Xuyên Phong giơ giơ cái điện thoại ra, thì mới có phản ứng, nhận lấy cái điện thoại.



Tôi không thể nghe thấy giọng nói trong điện thoại của người ở đầu dây bên kia, nhưng nhìn kiểu trả lời quẫn bách của người phụ nữ, thì có lẽ là cha của Úc Xuyên Phong đang không ngừng cám ơn cô ta.



Không nói được mấy câu, người phụ nữ liền vội vàng đẩy điện thoại lại cho Úc Xuyên Phong.



Tâm trạng của Úc Xuyên Phong đã được thả lỏng rất nhiều, nói thêm vài câu với cha mình, liền cúp điện thoại.



“Cám ơn anh chị…” Úc Xuyên Phong nhỏ giọng nói.



Người phụ nữ đẩy đầu của Úc Xuyên Phong một cái, nhìn nét mặt của cô ta giống như đang rất lúng túng.



Khi tôi còn học đại học, từng gặp một người bạn học như vậy. Bề ngoài thô lỗ, nhưng trong lòng lại rất ngượng ngùng. Đối với lời khen hay lời cảm ơn của người khác đều sẽ rất lúng túng.



Chiếc xe bán tải chạy lắc lư, cuối cùng cũng đến khu dân cư mà Úc Xuyên Phong ở.



Cha của Úc Xuyên Phong đợi ở cổng khu dân cư, vẻ mặt rất sốt ruột.



Trong nháy mắt khi Úc Xuyên Phong nhìn thấy cha, thì vành mắt đỏ lên.



Chiếc xe dừng lại, người phụ nữ kéo cửa chiếc xe bán tải ra. Cánh cửa xe hơi bị kẹt, bị cô ta đạp một phát thô bạo mới hoàn toàn mở ra.



Cha của Úc Xuyên Phong nhìn qua.



Người phụ nữ không xuống xe, tránh ra khỏi chỗ, đẩy Úc Xuyên Phong xuống.



Hai cha con gặp lại nhau, đều xúc động ôm chầm lấy nhau giống như vừa mới trải qua chuyện sinh ly tử biệt vậy.



Tôi bay xuống xe, quay đầu nhìn thấy chiếc xe bán tải vẫn chưa đóng cửa nổ máy lại. Tiếng động cơ của chiếc xe giống như tiếng một ông lão bị bệnh phổi đang ho sặc sụa vậy.



Cha của Úc Xuyên Phong phản ứng lại, muốn gọi chiếc xe dừng lại, nhưng chiếc xe cũ kĩ đã nổ máy suôn sẻ, lắc la lắc lư chạy về phía trước. Cho dù cũ kĩ thì đây cũng là một chiếc xe, hai cha con không thể nào đuổi kịp.



“Con nhớ biển số xe đi, nhớ biển số… C92….” Cha của Úc Xuyên Phong kêu lên.



Úc Xuyên Phong vội vàng nhắc lại.
Bình nước sôi lên, chị ta tráng bình nước và ly chén, rồi đổ đi, nấu tiếp một bình thứ hai.



“… Liệu có phải con đã xem phim hoạt hình gì đó không hả? Hay là chơi game gì đó? Có phải con chơi trong quán net ở bên ngoài không?”



Nói mãi nói mãi, mẹ của Úc Xuyên Phong hoài nghi nhìn về phía cậu ta.



Đằng sau chị ta, cái bình điện đang nấu nước sôi ùng ục.



“Người đưa con về là ai? Có phải con quen những người không tốt ở bên ngoài không?”



Úc Xuyên Phong tranh luận nói: “Không phải đâu. Hôm qua con mới gặp bọn họ. Bọn họ cho con ngủ nhờ một đêm, buổi trưa còn nấu cơm cho con ăn…”



Mẹ cậu ta đi tới bên cạnh cậu ta, nhấc áo của cậu ta lên ngửi ngửi.



Sắc mặt Úc Xuyên Phong xanh lét, có chút luống cuống.



“Mùi rượu trên người con là sao hả? Úc Xuyên Phong, con nói rõ ràng cho mẹ, trong một đêm con ở bên ngoài đó rốt cuộc đã làm gì!” Mẹ của Úc Xuyên Phong nổi trận lôi đình.



“Không làm gì cả, chỉ ngủ thôi...”



“Không làm gì mà cả người con đầy mùi rượu?! Con không muốn nói cho mẹ biết phải không? Bây giờ mẹ sẽ gọi điện cho cha của con! Hai cha con đã ghi lại biển số xe đúng không? Bảo cha con đến Cục Cảnh sát rồi tiện thể nhờ người ta điều tra họ làm gì. Úc Xuyên Phong, mẹ nói cho con biết, nếu con dám học thói hư tật xấu, thì mẹ sẽ đánh gãy chân con trước! Nhà chúng ta, nhà ông ngoại, nhà ông nội đều chưa từng có ai học thói hư tật xấu cả!” Mẹ của Úc Xuyên Phong nổi giận đùng đùng.



“Con, con đã tự uống rượu! Con tự lén uống rượu, bọn họ nhặt được con, chăm sóc con một đêm!” Úc Xuyên Phong sốt ruột nói.



“Con nghĩ mẹ của con là đồ ngốc sao? Được thôi, con nói con tự uống rượu, vậy con uống ở đâu?” Mẹ của Úc Xuyên Phong không cúp điện thoại.



“Ở quán, quán bên lề đường! Mẹ, mẹ làm gì vậy!” Úc Xuyên Phong giơ tay ra cướp điện thoại.



Tôi nhìn mà sợ hết hồn, chỉ lo trong lúc hai người này tranh cướp bị xảy ra tai nạn.



Điện thoại được kết nối, hai mẹ con la hét ầm ĩ.



Cũng không biết cha của Úc Xuyên Phong đã nói cái gì, mà mẹ của Úc Xuyên Phong từ từ im lặng.



Úc Xuyên Phong gào lên nói: “Tại sao mẹ lại trách người khác? Đều là do con không tốt, được chưa? Đều do con không tốt là được chứ gì!”



Cậu ta xông về phòng mình, đóng cửa lại “rầm” một cái.