Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 982 : Sự cố (1)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Người phụ nữ ôm chặt lấy cánh tay mẹ chồng, nhìn về phía chân của bà ấy với ánh mắt lo âu: “Mẹ, chân mẹ sao rồi? Bác sĩ nói sao vậy?”
“Không sao, không sao. Chụp X quang để xem qua thôi.” Người đàn bà trung niên kia vỗ vào tay của người phụ nữ.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vô cùng hòa hợp.
Tôi nghe được đoạn đối thoại này, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Số thứ tự đã chạy đến số của người đàn bà trung niên. Con trai và con dâu dìu bà ấy đi vào, sau đó lại lui ra ngoài.
Tôi nhớ kỹ tên của người đàn bà trung niên, khẩn trương móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ngô Linh.
Ngô Linh trả lời rất nhanh.
Tôi còn chưa kịp xem qua tin nhắn thì người phụ nữ trung niên kia đã chụp xong X quang rồi, được con trai và con dâu đỡ lại, đi ra khỏi đó.
Người nhà Chủ nhiệm Mao cũng vội vàng chạy đến đây. Tôi giao Chủ nhiệm Mao lại cho người nhà bà ấy, nhanh chóng rời khỏi đó, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Ngô Linh.
Rất nhanh sau đó, Ngô Linh đã bắt máy.
“Lúc nãy bọn họ vừa mới rời khỏi đây thôi. Chắc là phải đợi lấy phim X quang, sau đó đi khám bác sĩ. Có lẽ bọn họ vẫn còn ở bệnh viện...” Tôi chạy xuống lầu, đến sảnh tầng một.
Khoa chụp X quang được đặt trong toà nhà cũ này, chụp X quang, lấy phim X quang cũng đều ở chỗ này cả.
Tôi còn chưa đi đến cái chỗ lấy phim X quang, thì đã nhìn thấy bọn họ. Tôi lập tức dừng bước lại, chạy đến núp phía sau cây cột ở đại sảnh.
“Tôi nhìn thấy bọn họ rồi...” Tôi cảm thấy rất căng thẳng.
Tiếng của Ngô Linh vẫn bình tĩnh: “Lâm Kỳ, cậu không cần làm gì cả. Chúng tôi lập tức tới ngay.”
“Mọi người muốn làm thế nào?” Tôi lập tức hỏi lại.
“Chúng tôi chỉ cần lấy một ít máu của cô ta là được rồi. Yên tâm, chuyện này rất dễ.” Ngô Linh khẳng định chắc nịch.
“Vậy sao...” Tôi có chút nghi ngờ, càng khiến cho tôi bất an đó là...
“Thật là trùng hợp...” Tôi lẩm bẩm một mình.
Cái người mà nhóm Ngô Linh chưa tìm được, thì trùng hợp bị tôi bắt gặp.
Trùng hợp quá.
Chuyện này khiến tôi nhớ đến cái lần bắt gặp Kim Hải Phong.
Cũng là trong bệnh viện, cũng là trùng hợp bắt gặp được. Đầu óc tôi bỗng trở nên rối rắm trong chốc lát.
Trùng hợp như vậy... Khiến cho tôi không rét mà run.
Tôi cảm nhận được trên người tôi đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng lại không có cảm giác mồ hôi tuôn chảy trên da thịt. Từ đầu đến chân, tôi có cảm giác không thoải mái lắm.
Con ma nữ kia đi ngang qua người tôi, đi vào trong chỗ rẽ.
Chỗ đó là cầu thang, còn có nhà vệ sinh.
Tôi chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Cô ta muốn làm gì?
Cô ta muốn... làm cái gì?
Trong đầu tôi hiện ra một ý nghĩ.
Tạch!
Tôi nghe được một tiếng vang khẽ.
Đèn trong sảnh hình như dần tối lại.
Đám người phía sau bắt đầu nhao nhao cả lên.
Tạch!
“Á!”
“Làm sao vậy?”
“Bóng đèn...”
Tạch!
Tạch! Tạch! Tạch!
Rầm rầm!
“Á “
“Ôi, cẩn thận!”
Theo những tiếng vang này, cả đại sảnh bỗng nhiên trở nên tối om, chỉ còn ánh sáng hắt vào từ kính cửa sổ thôi.
Cái toà nhà cũ này không có suy nghĩ đến vấn đề ánh sáng hắt vào. Nguồn sáng lớn nhất trong toà nhà là những cái đèn trên trần. Ngoài ra, nơi này còn có rất nhiều cột đá, chỗ rẽ, dãy hành lang chật hẹp, sẽ cản trở việc truyền ánh sáng.
Đầu óc của tôi bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, nhận ra được một vấn đề.
Vào lúc này, tôi nghe được trên lầu có tiếng nổ khe khẽ.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, không còn do dự chần chừ gì nữa, tôi bỏ mặc mọi thứ xung quanh, chìa tay về phía cái người trước mặt tôi.