Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 984 : Sự cố (3)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Lúc tôi tỉnh dậy là đã hai ba giờ sáng, trải qua một cuộc kiểm tra thân thể, dùng thêm một bữa ăn, thế là trời đã hừng sáng.
Tinh thần của tôi vẫn còn khá tệ.
Cha mẹ và em gái mấy ngày hôm nay lo sợ nơm nớp, còn phải bận bịu chăm sóc tôi, bây giờ thì vừa mừng vừa ngạc nhiên và cũng khá mệt mỏi.
Tôi khuyên họ về nhà nghỉ ngơi, còn mình thì chuẩn bị đánh một giấc.
Có điều, sau khi họ về, tôi lại chẳng tài nào ngủ được.
Hình ảnh sự cố ấy cứ khiến tôi canh cánh trong lòng.
Em gái đưa điện thoại của tôi lại cho tôi, pin đã sạc đầy, bệnh viện cũng có mạng. Tôi lên mạng tra cứu một số thông tin liên quan đến bệnh viện Dân Khánh. Tin tức tràn ngập, nhiều nhất vẫn là các bài báo chuyên đề. Có bản tin truyền hình, điểm tin trên báo giấy lẫn báo điện tử online, trên mạng xã hội cũng có rất nhiều thảo luận liên quan. Tôi xem những tin tức này, cảm thấy đau cả đầu, không khỏi bỏ điện thoại xuống, thở hắt ra một hơi.
Chợt có tiếng gõ cửa, tôi lơ đễnh lên tiếng “mời vào”. Cứ ngỡ là bác sĩ bệnh viện đi kiểm tra, nhưng người vào lại khiến tôi rất bất ngờ.
Tay Hàn Kiệt Sênh đang bó bột, sau khi mở cửa bước vào, chân thành gật đầu chào tôi, rồi đóng cửa lại.
Bất giác tôi nhớ đến tình huống lúc xảy ra sự cố.
“Tôi đến để ngỏ lời cảm ơn cậu. Cậu Kỳ, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi.”
Hàn Kiệt Sinh chân thành nói, cúi người với tôi. Giọng nói ông ta nghe khác biệt không ít so với giọng nói trong hồ sơ Thanh Diệp. Giọng điệu và âm sắc đều thay đổi rất lớn.
Cũng chẳng có gì lạ, dù gì cũng đã hơn 20 năm trôi qua.
Sau khi kể xong, trong lòng tôi vẫn thấy khá hổ thẹn. Không phải là đối với Hàn Kiệt Sênh hay với Vưu Tịnh, mà là đối với cha mẹ và em gái. Khi đối diện với họ, tôi cảm thấy rất áp lực nên càng dễ mệt mỏi.
Hàn Kiệt Sênh trầm ngâm hồi lâu, mời từ từ lên tiếng: “Thì ra là vậy.”
Tôi tò mò nhìn sang ông ta: “Sau khi người của Thanh Diệp rời đi, có xảy ra chuyện gì không?”
Hàn Kiệt Sênh chậm rãi lắc đầu, gượng cười một cái.
“Không còn chuyện quái dị, không còn bị ma phá, tất cả những chuyện tương tự như thế đều đồng loạt biến mất… Nhưng mà… con bé đó diễn không được đạt lắm. Qua khoảng thời gian tiếp xúc lâu dài, tôi đã nhận ra cô ta khá kì lạ. Biểu hiện của cô ta không hề giống một cô gái hai mươi tuổi, nó hoàn toàn không hiểu biết về những chuyện riêng tư trong sinh hoạt.”
Hàn Kiệt Sênh đã dùng một cách nói thật hàm súc để ám thị.
“Ban đầu, tôi cứ ngỡ là do tổn thương tinh thần đã gây ra trở ngại như thế, nhưng sau đó tôi nhận ra, cô ta không hề có kinh nghiệm về phương diện này. Biểu hiện của cô ta vừa giống như mất trí nhớ, lại vừa giống như chạy trốn. Ngoài chuyện đó ra, cô ta còn rất tích cực phối hợp điều trị, khát khao được trở lại đời sống bình thường nhanh nhất có thể. Trên phương diện này, sự đeo đuổi mục tiêu của cô ta rất rõ ràng. Luôn luôn dựa theo yêu cầu của các đánh giá và các thể chế khảo hạch của trung tâm trị liệu mà biểu hiện thật tốt.”
Nói đến đây, Hàn Kệt Sênh dừng một lát: “Tôi đã giữ chân cô ta hơn năm năm.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Hàn Kiệt Sênh.
“Lúc đó tôi cứ ngỡ cô ta có thể sẽ sinh ra một khuynh hướng nhân cách phản xã hội nào đó, nhưng không ngờ chuyện lại ly kì đến thế…” Ông ta lại ngừng lại một lần nữa, rồi tiếp: “Tuy tôi là bác sĩ trị liệu chính của cô ta, nhưng giữ chân hơn năm năm thì cũng đã đến mức tối đa rồi. Biểu hiện của cô ta hoàn toàn vượt qua các cuộc khảo hạch. Sau khi cô ta rời đi, tôi định tiếp tục theo dõi, nhưng không ngờ chẳng bao lâu sau, tôi đã mất liên lạc của cô ta. Cô ta từ chối liên lạc với tôi, nhưng lại rất phối hợp với sự theo dõi của cảnh sát và viện kiểm sát. Hành vi này cũng khá khác thường. Rồi kế sau đó, tôi bèn thôi việc, một mình đến biên giới làm bác sĩ tình nguyện, sau khi trở về thì vào làm ở bệnh viện Dân Khánh.”
Hàn Kiệt Sênh bình tĩnh nói tiếp: “Tôi không biết có phải mình bị ảo giác hay không. Khoảng thời gian một hai năm sau khi cô ta rời đi, tôi cảm nhận được trong trung tâm trị liệu có một sự biến đổi nào đó. Khi ấy trực giác mách bảo có ẩn chứa nguy hiểm, nên tôi mới đưa cha mẹ đến sống ở một thành phố nhỏ, thích hợp để dưỡng già, bản thân thì lặng lẽ đi làm tình nguyện viên.”
Tôi không khỏi ngồi hẳn dậy, kinh ngạc nhìn Hàn Kiệt Sênh.