Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 99 : Diệt quỷ (2)
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
Sở Nhuận bay theo đường xoắn ốc với tốc độ cao xung quanh toà nhà của đội trưởng Vạn, giống như một con ruồi không đầu đã bị buộc chân lại.
Tôi bị Sở Nhuận kéo theo, nhưng lúc này tốc độ di chuyển của Sở Nhuận rất nhanh khiến tôi có chút không theo kịp, nên tạo ra một khoảng cách với ông ta, nhờ vậy tôi cũng nhìn thấy được dáng vẻ của ông ta bây giờ.
Sở Nhuận không giống với hình dáng trong chương trình phỏng vấn cho lắm, ông ta bây giờ bị khống chế đến phát hoảng, gương mặt cũng méo mó, cả người cứ như phát điên.
Trạng thái của Sở Nhuận không được ổn, trạng thái của tôi cũng chẳng tốt hơn, bị Sở Nhuận kéo xoắn như vậy thật sự rất đau đớn. Tôi nhất thời cơ trí, vội vàng kêu gào thành tiếng: “Không cần quay vòng quanh tôi đâu!”
Động tác của Sở Nhuận dừng hẳn, từ lầu bốn rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Tôi cũng thuận theo đó mà rơi xuống, quá trình cho cơ thể rơi tự do như vậy khiến tôi thót cả tim, nhưng chớp mắt cái đã rơi xuống đất, cũng phát hiện ra rằng kiểu rơi xuống thế này cơ bản là không ảnh hưởng gì đến tôi, bởi vì tôi đến thân thể còn không có mà. Từ góc độ của tôi có thể nhìn thẳng vào Sở Nhuận, nhưng ông ta lại nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không nhìn thấy tôi.
“Mày là ai? Mày ở đâu?” Sở Nhuận hoang mang hỏi lớn.
“Tôi đang đứng trước mặt ông.” Tôi cố gắng dựa sát vào Sở Nhuận. Muốn giết chết ông ta thì trước tiên cần phải chạm vào ông ta trước đã. Tôi không cảm thấy bản thân mình có bản lĩnh như bà Vương, có thể khiến người khác sợ hãi đến mức tự sát.
Sở Nhuận trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, có điều khi nhìn kỹ sẽ phát hiện rằng không phải ông ta đang nhìn vào tôi mà là toà nhà sau lưng tôi.
“Mày đang nói chuyện?” Sở Nhuận run rẩy hỏi.
“Đúng. Tôi đang nói chuyện. Tôi còn biết ông là Sở Nhuận, ông là hung thủ giết người, ông bị Chu Hướng Dương giết thật đáng đời. Ông chết đi rồi vẫn không dừng thói hư ấy. Chu Hướng Dương sắp chết rồi, rất nhanh thôi anh ta sẽ lại đến tìm và giết ông lần nữa.” Tôi một mặt vừa ứng phó với Sở Nhuận, mặt khác dồn nén tất cả sức mạnh mong có thể cử động cơ thể.
Cơ thể tôi đột nhiên động đậy, không phải tự tôi làm mà là bị Sở Nhuận kéo từ sau ra trước.
Sở Nhuận hoảng hốt lùi lại, ra sức lắc đầu, “Không, không thể nào!”
Ngay đúng lúc này, bàn tay Sở Nhuận đang nắm lấy cổ tay tôi biến thành nắm đấm.
Tay của tôi biến mất rồi!
Không được!
Tôi gào thét trong lòng, tay còn lại dùng sức đến chuột rút, trong lúc rối bời tôi không biết nên buông bàn tay đang bóp cổ Sở Nhuận hay là vẫn liều chết bám chặt lấy ông ta không buông. Chỉ có thể nói, tôi chưa từng giết người, thậm chí đến đánh nhau cũng chỉ có hồi còn nhỏ, một chút kinh nghiệm động tay động chân với người khác cũng không có.
Sau khi Sở Nhuận phát hiện tay của tôi biến mất liền kêu lên kinh ngạc: “Mày là cái thứ gì vậy? Rốt cuộc mày là cái thứ gì?”
Quao! Ông là ác quỷ tại sao lại làm ra vẻ tôi mới chính là quỷ nhỉ?
Tôi sắp sửa buông tay để Sở Nhuận ngã xuống đất, thì lại giơ tay lên bóp chết ông ta.
Ánh trăng xuyên qua cơ thể nửa xuyên thấu của Sở Nhuận, tôi mượn cơ hội này nhìn thấy phía sau cổ của Sở Nhuận xuất hiện tám ngón tay. Đột nhiên tôi bị sốc. Trên móng tay đó sơn một lớp sơn màu đen và bạc, đang dùng lực bóp mạnh vào cổ Sở Nhuận. Sau đó, một chiếc khăn choàng len quấn lên cổ Sở Nhuận, quấn luôn cả tám ngón tay đó, siết chặt cổ của ông ta. Một giây sau, có cuộn dây điện bọc lấy chiếc khăn len, tiếp tục siết chặt vào. Bên dưới sợi dây điện lại xuất hiện hai bàn tay nữ khác đang bóp chặt cổ Sở Nhuận.
Một lớp lại một lớp, một cái lại một cái.
Sở Nhuận bị siết chặt tới nỗi thở không ra hơi, gương mặt trắng xanh đó biến thành trắng bệch, con mắt lồi lên chỉ thấy được tròng trắng, lưỡi thè dài ra, giống như đang bị người ta dùng sức kéo ra vậy. Ông ta đến kêu một chút cũng không nổi, chỉ có tầng tầng lớp lớp các loại dây thừng và đôi tay, có tiếng kêu răng rắc của xương cốt.
Sau đó, cái cổ của Sở Nhuận liền biến thành một đống máu thịt lẫn lộn. Cái đầu của ông ta cũng “rắc” một tiếng rồi rơi xuống đất.