Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 997 : Mã số 054 - Hòa thượng báo mộng (6)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
File video 05420090321.avi.
Màn hình vừa mới sáng lên thì hiện lên hình ảnh những cây trà xanh mơn mởn.
Ống kính đi theo sau lưng người đàn ông kia, dịch chuyển về phía trước, có lúc sẽ quay lại hình ảnh những cây trà ở hai bên đường.
“Chắc là ở đây này. Mấy năm gần đây đã trồng cây trà lên rồi nên cũng không nhận ra được nữa.”
Người đàn ông kia đưa tay ra chỉ về một phía, dùng tay vẽ sơ qua một đường để khoanh vùng lại.
Ống kính hướng về phía cái khu vực đó.
Cũng giống như cái cảnh đường phố trong đoạn video trước vậy, không thấy có ma quỷ, cũng không có âm khí.
Lúc này bỗng vang lên tiếng của Ngô Linh.
“Lúc mà lấp cái giếng này có mời ai đến làm phép gì không?”
Người đàn ông trầm tư suy nghĩ một hồi rồi ngập ngừng đáp: “Hình như không có. Ở nơi khác thì có tập tục này, còn ở chỗ chúng tôi thì không. Ở chỗ này nếu như có người qua đời, thì cũng ít khi tìm hoà thượng đến niệm kinh lắm. Mười mấy năm trước xây dựng ngôi chùa đó, cũng có hoà thượng đi đến đây, họ còn muốn kinh doanh gì đó, nhưng tình hình không được tốt. Những vị hoà thượng tu trong chùa, đa số đều là những người thất nghiệp, tìm không được việc làm, chỉ cần đậu được cái kì thi gì đó thì có thể vào tu ở chùa, ăn ở miễn phí, còn có thể lãnh thêm một ít tiền sinh hoạt nữa. Cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm. Ở chỗ chúng tôi không chuộng mấy thứ này.”
“Hoàn toàn không có tập tục này sao?” Ngô Linh lên tiếng xác nhận lại một lần nữa.
Ông ta khẽ lắc đầu: “Trước đây là hoàn toàn không có luôn. Bây giờ cũng ít ai tin mấy thứ này lắm.”
“Nhưng chúng tôi có nhìn thấy kí hiệu phật giáo ở trên bảng hiệu của tiệm Đồng Nhân. Cái bảng hiệu đó là do họ tự thiết kế sao?” Ngô Linh hỏi.
Người đàn ông bật cười: “Cái gì mà thiết kế chứ! Chỉ là làm đại thôi. Cái kí hiệu phật giáo mà cô nói đến là cái gì vậy?”
“Cái hoa văn trên dấu ấn đó.”
“Vậy sao?” Mặt người đàn ông đầy vẻ đầy nghi ngờ.
“Chúng tôi đã hỏi giám đốc Dương rồi, ông ta không hiểu gì về cái tấm bảng hiệu đó cả. Cái tấm bảng hiệu kia hình như đã được treo ở đó rất nhiều năm rồi.”
“Cũng không lâu lắm đâu. Nhà chúng tôi tu sửa lại trước. À, các cô cậu cũng đã biết rồi đó, cái trận hoả hoạn... Chúng tôi tiến hành tu sửa lại tiệm trà trước. Sau này họ mới tu sửa lại. Lúc xây dựng thành phố thì tiến hành tu sửa lại luôn, cái tấm bảng hiệu kia chắc được treo lên từ lúc đó đấy. Tiểu Dương vốn được đưa ra nước ngoài để đi du học. Bọn họ còn nghĩ để cho ông ta đi du học, thì có thể học được những thứ như là kinh tế, rồi công ty xuyên quốc gia gì đó, sau đó quay về nước mở rộng quy mô kinh doanh của tiệm trà Đồng Nhân.” Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc là không có thiên phú về mảng này. Hai nhà chúng tôi cũng không có người tài, đành như vậy thôi. À, gần đây có vụ bán hàng trên mạng, đám trẻ trong nhà làm cho... Số lượng đơn đặt hàng cũng không được nhiều lắm.”
Ống kính lùi ra xa để quay được toàn cảnh vườn trà, cái hàng rào này kéo dài sang hai bên, vòng lại thành một hình vuông bao lấy xung quanh.
Trên dãy hàng rào treo một tấm bảng, trên đó ghi các thông tin liên lạc, giá vé vào tham quan, chụp hình và hái trà.
“Khu này chính là khu mà chúng tôi cho du khách tự trải nghiệm hoạt động hái trà. Nếu như ba người muốn trải nghiệm hoạt động hái trà, hoặc là ghi hình lại quá trình hái trà thì chúng ta có thể đi vào trong vườn trà để xem thử, bây giờ có rất nhiều nông dân đang bận hái trà ở trong đó.” Giám đốc Dương lên tiếng giới thiệu.
Có một ông lão đứng bên cạnh giám đốc Dương. Làn da ông ấy đen sạm, có rất nhiều nếp nhăn trên da, là điển hình cho hình tượng người nông dân khắc khổ, lam lũ.
Nhưng mà đôi mắt của ông ta vẫn còn rất sáng, có sự khác biệt so với những người già cùng tuổi.
Chốc chốc ông ấy lại nhìn về phía ống kính, sau đó lại nhìn chằm chằm đám người Thanh Diệp, trông như đang tò mò vậy.
“Chúng tôi muốn xem qua cái khu trải nghiệm của vườn trà Đồng Nhân. Trong nước có rất ít những vườn trà có khu trải nghiệm giống vậy phải không?” Ngô Linh hỏi.
“Hầu như là không có. Nếu như du khách muốn trải nghiệm thì phải thương lượng với bên nông dân trồng trà. Đa phần là vậy.” Giám đốc Dương nói với vẻ đắc ý.
Ống kính dịch chuyển đến trước hàng rào.
Trong video xuất hiện thêm một vài người lạ mặt nữa, có cả nam lẫn nữ, họ tiến đến mở cửa, nở nụ cười thật tươi, trên tay còn cầm theo một cái rổ tre nhỏ, đi ở phía trước để dẫn đường.
Giám đốc Dương giới thiệu tiếp: “Đi qua bên kia còn có phòng thay đồ, ở đây chúng tôi có cung cấp những bộ quần áo nhà nông như vậy, đều được giặt sạch sẽ rồi. Trước đó còn có những cặp vợ chồng sắp cưới đến chỗ này để chụp ảnh cưới, những bức ảnh đó đều rất đẹp.”
Ống kính quay xung quanh một lượt, quay hết toàn cảnh trong vườn trà.
Ngoài màn hình còn có tiếng nói chuyện của Ngô Linh và giám đốc Dương. Tiếng nói chuyện của hai người họ cách khá xa, ở gần thì chỉ có tiếng của cô gái đang giới thiệu về vườn trà và quy trình hái trà.
Ống kính đột nhiên dừng lại và quay về phía đằng sau.
Diệp Thanh đứng lại bên một luống trà, có một cô nhân viên mặc áo vải, đầu đội khăn đang đứng kế bên Diệp Thanh. Diệp Thanh khẽ cúi đầu xuống, giống như đang nhìn chằm chằm về phía mặt đất.
“Sếp?” Lưu Miểu gọi một tiếng.
“Chính là ở đây.” Diệp Thanh nói.