Hộ Tâm
Chương 104 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Về đến Thanh Khâu, Thiên Diệu đem nội đan Cửu đầu xà đi tìm Quốc chủ, Nhạn Hồi cũng đi theo, nàng khồn có mục đích gì khác, chỉ muốn hỏi Quốc chủ Thanh Khâu một số vấn đề.
“Thiên Diệu có thể chuyển hóa nội đan của Cửu đầu xà, vậy tôi có thể đổi với Thiên Diệu không?”
Trên đường về nàng không hề nhắc với Thiên Diệu bất kỳ vấn đề nào liên quan tới nội đan, mĩ đến lúc này Thiên Diệu mới nghe được ý nghĩ của nàng, hắn không khỏi thất thần nhìn nàng.
“Tôi trả nội đan cho chàng, dùng nội đan Cửu đầu xà để tục mệnh.” Nhạn Hồi nói, “Đây chẳng phải là cách lưỡng toàn kỳ mỹ sao?”
“Không được.” Thiên Diệu lập tức nghiêm mặt từ chối, “Sẽ có nguy hiểm.”
Nhạn Hồi muốn tranh luận với Thiên Diệu, nhưng Quốc chủ Thanh Khâu trên vương tọa đã nói: “Cửu đầu xà tính tình tàn bạo, lúc còn sống làm nhiều điều ác, tu luyện công pháp tà khí vô cùng mạnh, toàn thân đầy kịch độc, cô dùng nội đan của nó để tục mạng, cho dù thành công cũng bị kịch độc hành hạ suốt đời. Chưa nói tới việc nội đan của Cửu đầu xà vốn không đủ duy trì mạng sống của một người. Nội đan Yêu long là chí bảo trong thiên hạ, đâu thể dễ dàng tìm được vật thay thế như vậy.”
Quốc chủ Thanh Khâu vừa dứt lời, Thiên Diệu đã lên tiếng cắt đứt hẳn việc này “Chuyện này không cần nghĩ tới nữa.”
Nhạn Hồi thoáng im lặng,”Vậy chàng thì sao?” Nàng nói, “Nội đan Cửu đầu xà toàn là kịch độc, vậy chàng thì sao? Chàng muốn đưa một nội đan như vậy vào cơ thể sao?”
“Không có nội đan ta cũng sống được.” Thiên Diệu nói, “Chỉ cần gượng qua được trận chiến với Thanh Quảng, ta sẽ không cần nó nữa.”
Nhạn Hồi mím môi, Thiên Diệu không cho nàng cơ hội nói thêm, quay đầu nói với Quốc chủ Thanh Khâu: “Ta đến đây vì muốn hỏi Quốc chủ, trong trận chiến giữa ngài và Thanh Quảng năm mươi năm trước, ngài có biết nhược điểm trong công pháp của hắn là gì không?”
Ánh mắt Quốc chủ khẽ ngưng lại, “Thời gian.”
Thiên Diêu im lặng chờ Quốc chủ nói tiếp, nhưng lại thấy Nhạn Hồi bên cạnh nói: “Hai mươi bảy tháng sau là lúc ông ta yếu nhất.”
Đối với việc Nhạn Hồi trả lời được chuyện này, Thiên Diệu có phần kinh ngạc. Nhạn Hồi tuy hơi bất mãn với việc vừa rồi bị Thiên Diệu chèn ép, song vẫn dẫu môi nói: “Tử Nguyệt từ núi Thần Tinh trốn tới Thanh Khâu, tỷ ấy mang theo ghi chép của sư phụ về thời gian mỗi lần Thanh Quảng cần một số lượng lớn nội đan để nâng cao tu vi trong hai mươi năm nay, mỗi lần trước khi hấp thu nội đan là luc công pháp của ông ta yếu nhất, tấn công vào lúc đó có lẽ sẽ giết được Thanh Quảng.”
Ánh mắt Thiên Diệu chăm chú nhìn nàng, “Nếu vậy ta cũng không chậm trễ nữa, sau khi đưa nội đan vào cơ thể, ta còn cần một khoảng thời gian để thích ứng.”
Hắn xoay người định đi, đúng vào lúc này Quốc chủ Thanh Khâu bỗng lên tiếng: “Ngươi hãy nghiên cứu kĩ Yêu phú mà Nhạn Hồi có được luc trước đi.”
Thiên Diệu xoay người lại, Nhạn Hồi cũng không hiểu.
Nghe thấy hai chữ Tố Ảnh, Nhạn Hồi ngây người, “Thế nào?”
“Trận pháp lần trước Tố Ảnh chân nhân nhốt các người đó, em đã giác ngộ được rồi! Công pháp của em tăng tiến vượt bậc rồi! Cô có muốn thử xem không?”
Nó vừa dứt câu, Chúc Ly bên ngoài vội vã chạy vào, “Nhạn Hồi, ở suối băng đột nhiên truyền tới tiếng động rất lớn, hình như Thiên Diệu đang ở đó, người ngoài hiện giờ không dám lại gần, cô…”
Nghe đến Thiên Diệu, Nhạn Hồi liền buông đũa, không kịp chào hỏi đã chạy đi.
Còn Huyễn Tiểu Yên vừa thắp sáng pháp thuật trên đầu ngón tay đã thấy Nhạn Hồi chạy mất, nó lập tức nổi giận, hét với Chúc Ly: “Ngài làm gì vậy! Tôi vừa muốn biểu diễn gài đã xông vào làm hỏng chuyện rồi!”
Chúc Ly cũng cáu, nó quay đầu hét lại, “Huyễn thuật vớ vẩn của ngươi thì biểu diễn được gì chứ!” Ý khinh miệt trong lời nó khiến Huyễn Tiểu Yên tức tối phồng má, lúc nó quay đầu muốn đi, Huyễn Tiểu Yên vỗ lên gáy nó: “Từ nay về sau ngươi chính là người hầu của ta! Phải ngoan ngoãn nghe lời ta!”
Hai mắt Chúc Ly trợn to, đứng yên tại chỗ, sau đó ánh sáng trong mắt dần mất đi, nó quay đầu lại nói với Huyễn Tiểu Yên: “Được, thưa chủ nhân.”
Tử Nguyệt đang ăn cơm bên cạnh thấy vậy thì khôn cầm nổi đũa nữa, sửng sốt nhìn hai người.
Huyễn Tiểu Yên nhìn dáng vẻ Chúc Ly, bật cười đắc ý, sau đó xoa đầu Chúc Ly, “Ngoan, tới đây, ta không muốn đi nữa, ngươi cõng ta.”
“Được, thưa chủ nhân.”
Trèo lên lưng Chúc Ly, lúc này Huyễn Tiểu Yên mới quay đầu nói với Tử Nguyệt đang trợn mắt há miệng nhìn, “Ngày mai ta sẽ cho tiểu tử ngốc này tỉnh lại, cô nhớ giúp ta giữ bí mật nhé.”
Tử Nguyệt đành gật đầu, Huyễn Tiểu Yên hét lên một tiếng “Đi”, sau đó “cưỡi” Chúc Ly ra ngoài.
Mãi đến khi hai người đi xa, Tử Nguyệt mới thôi nhìn nữa, càng ở đây lâu, nàng ta càng cảm thấy đạo lý “Yêu quais yêu vật đều ác” mà các sư phụ núi Thần Tinh nhắc đi nhắc lại bên tai quanh năm, thật sự quá đỗi sai lầm.
Trên đời sao có thể chỉ đơn giản dùng hai chữ thiện ác để phân loại tộc người. Chính nghĩa hay gian tà, thiện và ác đều xuất phát tại tâm.
Đại đạo Tiên môn gì đó, quay đầu nhìn lại, họ mới thật sự là những kẻ vô tri.