Hộ Tâm
Chương 12 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Thiên Diệu và Xà Yêu hẹn sáng sớm ngày mai gặp ở bên hồ sau thôn.
Chạng vạng tối, Nhạn Hồi trở về tiểu viện cùng với Thiên Diệu. Thiên Diệu chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng Tiêu lão thái, ở lì trong đó với bà lão tới quá nửa đêm mới về phòng mình.
Nhạn Hồi thì lại ngồi khoanh chân trên giường muốn xuất được chút nội tức để phòng ngừa chẳng may ngày mai có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng mãi tới khi nghe thấy tiếng Thiên Diệu mở cửa mà nàng vẫn chưa có thành quả gì.
Nhạn Hồi mở mắt ra, chán nản thở dài một tiếng, thầm nghĩ bản thân mình đã vô dụng chừng ấy thời gian rồi, nàng nản lòng lăn ra giường.
Thiên Diệu tới bên bàn rót một chén trà rồi uống cạn.
“Nội tức quả ta! Tu vi của ta!” Nhạn Hồi nằm trên giường kêu rên, “Vì cớ gì, vì cớ gì!”
Nàng gào rú khiến người ta buồn phiền, Thiên Diệu cau mày liếc nàng một cái, mở miệng nói: “Ngũ hành của cô hệ hỏa, độc của hắn lại là đại hàn, đương nhiên là khắc cô rồi.” Hắn nói xong liền đặt chén trà xuống rồi đi tới góc tường như mọi ngày, ngồi xuống dựa tường, “Câm miệng rồi yên tĩnh mà nghỉ ngơi.”
Nhạn Hồi mở mắt ra, xoay người nhìn chằm chằm vào Thiên Diệu: “Hôm nay ngươi ngủ ở đây sao?”
Thiên Diệu nhìn lại nàng, ánh đèn dầu to bằng hạt đậu len lỏi vào trong đôi mắt đen láy của hắn, hệt như một vì sao: “Bằng không thì sao?”
Nhạn Hồi bĩu môi: “Nếu không phải nể khuôn mặt này của ngươi cũng rất xinh đẹp thì chỉ với giọng điệu này của ngươi đã đủ để ta đánh ngươi mấy lần rồi.” Nàng rũ chân xuống giường, vừa đi giày vừa nói, “Tới đây, hôm nay ngươi ngủ trên giường,”
Thiên Diệu nhíu mày.
Nhạn Hồi đi giày vào, đi thẳng tới góc đứng trước mặt Thiên Diệu, nhìn xuống hắn từ trên cao: “Làm sao? Để ngươi ngủ giường mà cũng không muốn hả.”
Thiên Diệu lại dựa đầu lên tường, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt lạnh nhạt, xem thường ý tốt nói: “Không cần.”
Một tiếng “Bộp” nhỏ vang lên bên tai Thiên Diệu.
Hắn mở mắt ra, lại thấy một tay Nhạn Hồi chống lên tường sát bên tai hắn, một tay giơ lên, cười ha hả vỗ vai hắn.
Nơi bị thương ban sáng bị Nhạn Hồi dùng lực nhìn có vẻ không mấy lớn đánh vào khiến cho đau đớn. Nhưng nỗi đau da thịt này đã sớm không thể khiến hắn để ý nữa rồi, hắn nhíu mày nói: “Đừng đụng vào ta.” Bởi vì tư thế này của Nhạn Hồi khiến mặt của nàng và hắn quá gần nhau, vì thế Thiên Diệu nghiêng đầu: “Cách xa ta một chút.”
“Ngươi ra vẻ thẹn thùng như vậy làm chi, cứ làm như là bị ai cường vậy…” Nhạn Hồi ghét bỏ, làm ra vẻ vô tội nói: “Ta cũng chẳng muốn chạm vào ngươi đâu, chỉ là vì hôm nay ngươi cứu ta nên mới bị thương, khiến cho ta như thể thiếu nợ ngươi vậy, mà bây giờ ngươi lại còn ngủ góc tường khiến ta cảm giác như ta đang ngược đãi ngươi không bằng ấy. Tuy tính tình ta bình thường thô lỗ bá đạo, nhưng trong lòng ta vẫn là cô nương thiện lương tinh tế, ta không thích nợ nhân tình của người khác, cũng chẳng thích ngược đãi người khác, trước khi thương thế của ngươi tốt lên thì cứ lên giường ngủ đi, ta phê chuẩn.”
Dường như là trong nháy mắt, Nhạn Hồi lập tức khớp thân phận của Theien Diệu với truyền thuyết về Thanh Quảng chân nhân và Quảng Hàn môn chủ hai mươi năm trước lại với nhau, nàng cân nhắc trong chốc lát rồi híp mắt hoài nghi: “Trong đó đúng là có bảo vật như ngươi nói chứ không phải là đại yêu quái bị phong ấn gì sao?”
“Chưa bàn tới chuyện ở đây có đại yêu quái như vậy hay không, ta đã nói là có bí bảo.” Thiên Diệu cười lạnh: “Muốn thả yêu quái kia ra cũng phải xem hắn có bản lĩnh đánh vỡ kết giới này hoàn toàn không đã.
Xà Yêu gật đầu: “Quả vậy. Mặc dù có bí bảo nhưng ta cũng chỉ có thể phá kết giới này ra một khe hở nhỏ để các ngươi đi vào.” Hắn nhíu mày, “Ta phải ở đây trông coi lối ra của kết giới để tránh cho các người có đi mà không có về. Xem ra đồ bên trong chỉ có thể để các người đi lấy.”
Nhạn Hồi nhìn chằm chằm vào Thiên Diệu, hai người đều thấy được bóng mình trong mắt đối phương.
Thiên Diệu dời mắt, cũng không thèm hỏi Nhạn Hồi có đi không mà nói với Xà Yêu: “Mở kết giới.”
Xà Yêu y lời lấy bí bảo trong túi Tê Vân chân nhân ra, đặt vào lòng bàn tay, một lát sau, không khí quanh cửa động chấn động, dần dần trên kết giới vỡ ra thành một khe hở nhỏ, gió trong động mang theo khí tức kì lạ thổi ra ngoài.
Thiên Diệu bước vào, ngay tức khắp, người bên ngoài liền không thấy hắn đâu nữa.
Nhạn Hồi cắn răng, căn cứ vào tâm tính của hắn mà cũng đi vào.
Xà Yêu kêu lên ngoài cửa động: “Kết giới này còn lợi hại hơn ta tưởng, ước chừng ta chỉ có thể chống cự được ba canh giờ, các người nhanh ra ngoài.
Trong nháy mắt bước vào kết giới, bốn phía xung quanh liền trở nên tối đen, rõ ràng khoảng cách chỉ có một bước nhưng lại chẳng thể nào nhìn ra được bên ngoài.
Chuyện ba canh giờ quan trọng như vậy, sao không nói cho nàng biết trước khi nàng bước vào hả…
“Đi thôi.” Giọng nói của Thiên Diệu truyền tới từ phía trước, “Nghe tiếng bước chân của ta mà đi theo.”
Hắn không do dự chút nào đi về phía trước, như thể là chắc chắn Nhạn Hồi sẽ không bị tụt lại phía sau mà nhất định sẽ theo sát hắn vậy.
Trên thực tế cũng quả thực là như vậy. Dưới tình hình không có pháp lực, Nhạn Hồi chỉ nghe tiếng bước chân của hắn mà dò dẫm bước trong bóng tối đen kịt.
Bởi vì ngay từ lúc nhìn thấy thiếu niên này lần đầu, giữa bọn họ đã có một sự ăn ý quỷ dị.
Hoặc là… hiểu rõ.