Hộ Tâm

Chương 16 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Tiếng gió gào thét bên tai, đợi tới lúc Nhạn Hồi mở mắt ra thì nàng cũng đã thoát khỏi được cái động tối om kia, ra ngoài sơn động.



Ánh sáng len lỏi chiếu sáng xung quanh, nhưng tiếng “ầm ầm” bên tai lại chẳng dứt. Nhạn Hồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đất đá đang dần đổ sụp xuống trong hồ.



Một hòn đá khổng lồ lăn từ trên núi xuống hồ, hòa với tiếng sấm sét trầm đanh như muốn xoáy cả mạch nước ngầm cuồn cuộn, quấy mặt hồ vốn thanh tịnh thành một vũng bùn.



Lúc này nàng chỉ mới ra khỏi sơn động nhưng vẫn còn ở dưới chân núi, chỉ ngây người một chốc mà đã có hòn đá suýt rơi trúng người nàng, Nhạn Hồi không dám dừng lại nữa, dưới chân nàng tụ khí bay lên, nhưng lúc này khí lực trong cơ thể nàng rất yếu ớt, chỉ bay được một chút đã rơi xuống hồ nước.



Giãy dụa trong cái hồ đen ngòm lấy một lúc, Nhạn Hồi mới bò nổi lên bờ, cả người ướt nhẹp.



Nàng nằm sấp bên bờ ho khan một lúc lâu rồi mới ôm vai ngồi xuống, thở hổn hà hổn hển, nàng nhìn đống đất đá vẫn còn đang lăn xuống, sau đó khẽ nhếch môi.



Nghĩ đến vẻ mặt há hốc mồm của tên Yêu Long ngàn năm kia, trong lòng Nhạn Hồi lại không nén được cảm giác vui vẻ.



Nàng cũng không phải là người tùy tiện để người ta tính kế đâu nhé.



Nàng xấu bụng mừng thầm một lát, chợt nghe thấy tiếng nổ vang trầm đục vọng tới. Đất đá rung lên, ngay cả chỗ ngồi bên bờ của Nhạn Hồi cũng rung chuyển, ngay sau đó, nàng bắt đầu phát hiện ra nước hồ vốn tới mắt cá chân nàng bây giờ đang dần rút xuống.



Nhạn Hồi lại ngây người, trong lòng biết ngay không ổn liền vội vàng ôm ngực chạy tới chỗ sườn núi, vừa chạy vừa quay đầu lại thì chỉ thấy chỗ kia như có một vòng xoáy khổng lồ đang cuốn hết nước trong hồ lên.



Không lâu sau, lại một tiếng nổ vang lên, núi giữa hồ hoàn toàn sụp đổ, chìm xuống đáy hồ. Dưới tác động của đất đá đổ sụp, hồ nước vốn đang bị cuốn lên đột nhiên ào ra, thủy triều quét mạnh tới bờ.



Cũng may Nhạn Hồi đã chạy tới chỗ cao, nếu không bị thủy triều cuốn vào như thế thì chỉ e là lành ít dữ nhiều mất.



Cũng chẳng cần nghĩ chi nhiều, Yêu Long kia ở trong lòng núi chỉ e cũng đã…



Nhạn Hồi nhíu mày, vừa nãy hắn ta còn nói đến là ác độc, vậy mà bây giờ đã chết rồi, chuyện của Tê Vân chân nhân chỉ e là không sáng tỏ được…



Hơn nữa nghĩ cẩn thận lại thì lúc ở trong sơn động, những lời mà Thiên Diệu nói, ánh trăng khổng lồ, núi tuyết rơi khắp nơi, còn có bóng người giơ kiếm, tất thảy đều giống hệt trong giấc mộng của nàng.



Nếu là nói Yêu Long này hạ chú thuật gì trên người nàng thì cũng không thể được.




Không có ai trả lời.



Nhạn Hồi cũng chỉ đành nhún vai quay đầu lấy quần áo.



Vết thương bị Thiên Diệu đâm trên ngực sau đến kinh người, đụng một chút đã rất đau nhức, Nhạn Hồi liền chưa vội ra ngoài mà ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Tê Vân chân nhân.



Tới buổi tối, lúc ánh trăng chiếu xuống qua khung cửa sổ soi lên quần áo của Nhạn Hồi, bên ngoài mới truyền tới một tiếng thở phào thư thái: “Tỉnh rồi.”



Nhạn Hồi lập tức mở mắt.



Nàng nắm tay, cảm giác nội tức đang chạy khắp tứ chi, nàng cười cười, cảm giác khoan khoái dễ chịu vô cùng. Tuy vết thương có hơi nặng nhưng đã có tu vi rồi thì chỉ cần 1 2 tháng dưỡng thương nữa mà thôi.



Nàng đứng lên phủi quần áo, có nội tức trong người đúng là yên tâm hẳn.



Nàng cà nhắc vui vẻ đứng dậy tính đi ra ngoài, lại thấy Tê Vân chân nhân hẵng còn đứng bên cửa sổ, vẫn đang nhìn về phía xa xa.



Trong lòng Nhạn Hồi nhất thời tò mò, vì thế cũng tới sau lưng nàng ta dõi theo ánh mắt nàng ta, nhưng ngoại trừ màn đêm thì cũng chẳng phát hiện ra được cái gì nữa.



Nhưng trông thấy chỗ ánh trăng trên bầu trời, Nhạn Hồi lại chợt ngẩn người.



Hướng đó đúng là hướng đi về núi Thần Tinh.



Nghĩ kĩ lại thì mấy ngày trước, lúc Nhạn Hồi trong thấy Tê Vân chân nhân trong cái thôn bé tẹo này, nàng ấy cũng đang nhìn chằm chằm về phía xa xa, chính là hướng này… Nàng ta đang nhìn cái gì?



Hoặc là nói, nàng ta đang trông mong cái gì?



“Chân nhân.” Nhạn Hồi quay đầu nhìn Tê Vân chân nhân một cách chăm chú, “Cô đang nhìn núi Thần Tinh sao?”



Đôi mắt Tê Vân chân nhân hơi sáng lên, nhưng đôi môi lại chỉ mấp máy, nàng ta đảo mắt nhìn Nhạn Hồi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng, nàng ta khẽ há miệng, môi mấp máy, nhưng rốt cục vẫn chẳng nói gì cả.