Hộ Tâm
Chương 2 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Chuyển ngữ: Nhã Vy
Beta: Thời Nghi
Nhạn Hồi ngây người mất một lúc lâu vì nhịp tim của mình.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu chính là Nhạn Hồi đã thôi không thất thần nữa, mà thiếu niên này vẫn hẵng còn đang sững sờ, ngẩn người nhìn nàng chằm chằm.
Nhạn Hồi lại sững người lần nữa, ngạc nhiên vô cùng, chẳng lẽ… Tiểu tử này cũng động tâm với nàng rồi ư?
Nhưng nếu nàng nhớ không lầm thì lúc trước nàng bị ngâm dưới nước, lại lăn lộn trong gian chứa củi đầy đất này, cả người không biết có bao nhiêu là chật vật, sao lại khiến chàng thiếu niên này động tâm với mình được?
Nhạn Hồi thiết nghĩ, hẳn là do mình quá xinh đẹp.
Nhưng qua một lát, nàng lại nhận ra ánh mắt tiểu tử này không bình thường.
Đôi mắt của hắn quá sáng, hắn nhìn nàng chằm chằm tựa như chim ưng nhìn chằm chằm vào chú thỏ, sói đói nhìn thẳng dê béo, tựa như một tử tù nhìn vào chìa khóa tháo gông xiềng của y…
“Này.” Nhạn Hồi gọi hắn một tiếng, dường như nàng đã khiến hắn tỉnh giấc mộng, thiếu niên mở to mắt, ánh sáng như rực lửa đốt người kia liền biến mất, đôi mắt đảo qua không hề nhìn thẳng vào mắt Nhạn Hồi nữa.
Nhưng ánh mắt Nhạn Hồi lại vẫn nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi chính là cháu trai của Tiêu lão thái hả?”
Thiếu niên này thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ 15 16 tuổi, dáng người thon gầy, sắc mặt không biết vì sinh bệnh hay đói khát quanh năm mà có phần tái nhợt, đôi môi thậm chí còn hơi xanh. Hắn buông mắt, chỉ chuyên chú việc trên tay mình, sắc mặt yên tĩnh hoàn toàn khác với vừa rồi.
Thiếu niên không để ý tới nàng, chỉ bê chén tới ngồi xổm xuống trước mặt Nhạn Hồi rồi lần lượt đặt ba cái chén trên tay xuống đất.
Nhạn Hồi cảm thấy rất khó hiểu, không phải người ta bảo cháu trai Tiêu lão thái là tên ngốc sao, nhưng ánh mắt vừa rồi của tiểu tử này thoạt nhìn…
Sao lại có vẻ giễu cợt vậy nhỉ?
“Ngươi…” Nhạn Hồi vừa mở lời, thiếu niên đã cất chén rồi đứng dậy định đi ra ngoài.
Nhạn Hồi sửng sốt chớp mắt một cái, ánh mắt đảo qua cơm dưa muối và màn thầu dưới đất, trong lúc nhất thời cũng quên hết mọi thứ, vội vàng nói gấp với bóng lưng của thiếu niên kia: “Đợi đã đợi đã! Ngươi cứ để đồ ở đây rồi đi thôi hả? Ta vẫn còn bị trói cơ mà, ngươi muốn ta lấy miệng và cơm sao?!”
Đưa thức ăn xong rồi bỏ đi, cho heo ăn chắc?!
Nhạn Hồi ổn định lại mới dùng vai lau mặt: “Lão thái à, bà mua tôi làm cháu dâu của bà cơ mà, nhưng mà bà cứ động chút lại sờ tôi như thế… Có ý gì đây?”
Tiêu lão thái cười nói: “Vui vẻ, trong lòng lão thái bà ta vui vẻ đấy, vợ A Phúc nhà ta.” Lúc bà nói những lời này, nếp nhăn đầy khuôn mặt cong cong theo nụ cười, Nhạn Hồi nhìn qua phía cửa phòng củi, nhìn thiếu niên đứng đó hứng nắng, thoạt nhìn ngốc nghếch, hoàn toàn không có vẻ mỉa mai nàng như lúc hôm qua.
Nhạn Hồi hắng giọng một cái: “Lão thái à, bà mua cháu dâu như vậy là không được đâu, bà xem hôm qua bà trói tôi chặt quá, cũng may tôi da dày thịt béo không chê đau nhức, nhưng nếu đổi lại là cô gái khác thì hôm nay bà đã nhìn thấy vẻ hấp hối của người ta rồi. Việc mua bán này tổn hại âm đức lắm, không thể làm được. Tôi cũng không phải kiểu nữ nhân có thể lập gia đình, bà nới lỏng dây trói cho tôi, đợi tôi dưỡng thân thể vài ngày, có sức rồi, bà đưa cho bọn buôn người kia bao nhiêu tiền, tôi cướp về lại cho bà chừng ấy.”
Nàng nói đến đây, Tiêu lão thái thở dài, lại ho hai tiếng: “Ta biết, lão thái bà ta tất nhiên biết chuyện mua bán này tổn hại âm đức chứ, nhưng cô nương này, cháu coi như thương xót bà già ta được không, nếu như không phải ta già khọm đến nỗi không chống chọi nổi bao lâu nữa, khụ… khụ…”
Nhạn Hồi nhìn ra được Tiêu lão thái không sống được bao lâu nữa, hơi thở cái chết quanh người bà quá nặng, nặng đến mức khiến nàng sắp sặc đến nơi.
“Nếu không phải trong nhà không có ai chăm sóc A Phúc, lão thái bà này nói sao… Khụ… Nói sao cũng không thể làm ra chuyện yêu nghiệt thế này! Nhưng nếu ta không làm bậy thì A Phúc làm sao bây giờ, tiểu cô nương, coi như cháu xem ta đáng thương đi, ở lại với bọn ta, A Phúc trung thực, đợi quen thuộc với cháu rồi sẽ đối xử tốt với cháu.”
Đôi mắt Nhạn Hồi hơi híp lại, trước tiên cứ để chuyện A Phú này có phải trung thực hay không qua một bên đã, nàng nói: “Lão thái thái, bà đáng thương, A Phúc nhà bà đáng thương là đúng, nhưng bà cũng không thể ép buộc tôi cùng đáng thương với hai người được. Hơn nữa bà trông cậy tôi chăm sóc hắn… Không bằng trông cậy vào ông trời mỗi ngày thả xuống ba cái màn thầu nuôi sống hắn còn hơn.”
Lão thái bà yên lặng, lại thở dài, cuối cùng lại vỗ tay Nhạn Hồi: “Buổi tối ta xin hương thân, để hai cháu bái đường.”
Cái…
Nhạn Hồi kinh hãi, nhìn chằm chằm bóng lưng đang đi ra ngoài của bà lão: “Bà biết tên tôi hả? Bà biết ngày sinh tháng đẻ của tôi không? Không định tính toán gì sao?! Lỡ tôi khắc cậu ta thì sao hả!”
Khuôn mặt thiếu niên A Phúc không có biểu tình gì, hắn kéo cửa phòng củi lại, trong một khắc cửa đóng, Nhạn Hồi có thể thề, nàng nhìn thấy kẻ đần A Phúc này đang cong môi mỉm cười qua khe cửa.
Hắn… Cười nàng?
Bà mẹ nó chứ, người trong thôn núi này đều là người mù hết à! Đây gọi là ngốc à? Đây mà gọi là ngốc sao?
Người trong thôn mới ngốc thì có!
Nhạn Hồi tức không chịu nổi, bò qua đạp hai cái lên cửa: “Đưa điểm tâm tới cho ta!”
——————-
(1) Quan lâu: Giống như thanh lâu, nhưng trong này không phải là các cô nương mà là đàn ông con trai.