Hộ Tâm
Chương 20 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Chỉ trong một chốc mà Nhạn Hồi đã biết tới bí mật bự như vậy, nàng nhất thời không tiêu hóa được.
Đợi nàng vất vả lắm mới nuốt được tất cả những tin tức này rồi thì một vấn đề không thể bỏ qua bỗng nhiên nhảy ra trong đầu nàng, nàng giật mình một cái, đưa tay đánh bốp một cái vào cái tay đang đặt trên ngực mình của Thiên Diệu.
“Huynh… Chẳng nhẽ muốn lấy lại cái vảy hộ tâm đó sao?” Nhạn Hồi liên tục lui về sau mấy bước, “Lấy cái này ra rồi có phải là ta sẽ chết không?”
Nàng sợ chết, nàng vẫn chưa sống sung sướng vui vẻ được bao nhiêu đâu.
Thiên Diệu chậm rãi thu tay, ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi: “Không có vảy hộ tâm, cùng lắm cô cũng chỉ sống thêm được mười ngày.”
Nhạn Hồi kinh hãi, lại lui ra sau hai bước nữa.
Thiên Diệu thấy nàng sợ tới như vậy thì khóe miệng cong lên một chút mà đến hắn cũng chẳng thể nhận ra, nhưng đường cong này lại nhanh chóng biến mất hoàn toàn: “Với ta mà nói, vảy hộ tâm cũng chỉ là một mảnh vảy mà thôi, cho cô cũng chẳng sao, có điều…”
Nghe được hai chữ “Có điều này”, sắc mặt Nhạn Hồi cũng chẳng tốt nổi lên được chút nào: “Huynh muốn mượn cái này để uy hiếp ta, muốn ta tìm lại những thứ đang bị phong ấn ở nơi khác của huynh đúng không? Ai mà biết Tố Ảnh chân nhân phanh thây huynh thành mấy phần chứ… Muốn tìm thì chẳng biết đến năm nào tháng nào mới xong đâu…”
“Chỉ còn lại ba nơi nữa.” Thiên Diệu nói, “Năm đó Tố Ảnh phong ấn theo Ngũ hành, dùng Mộc cầm tù hồn phách ta, dùng thủy vây long cốt của ta, dùng Kim trói tim rồng của ta. Hơn mười năm trước, Cự mộc bị đốt, hồn phách ta chạy thoát ra được khỏi Cực mộc, du đãng chốn thế gian mênh mông, cuối cùng may mắn tìm ra được khí tức của long cốt nên mới tới thôn này, nhập vào cơ thể đứa nhỏ hấp hối này, hơn mười năm gian khó, ngày nào ta cũng tìm cách lấy lại long cốt nhưng lại chẳng cách nào đoạt nổi, vì phong ấn kia chỉ có máu rồng của ta mới có thể phá giải.”
Nhạn Hồi đã hiểu ra được, vậy là dựa theo cách tính của Tố Ảnh chân nhân thì phong ấn này quả thực là phong ấn chết, bởi lẽ Thiên Diệu đã bị phanh thầy thì làm sao có thể tự leo ra mà gỡ phong ấn cho mình được chứ.
Nếu như không phải vảy hộ tâm của hắn bắn vào cơ thể nàng, nương theo nàng lớn lên mà cải biến thể chất của nàng thì cho dù hồn phách của Thiên Diệu có nhập vào ai cũng chẳng phá được phong ấn.
Dù sao thì cũng…. Không có máu.
Nhạn Hồi do dự trong chốc lát: “Nhưng huynh xem, long cốt của huynh cũng tìm về rồi, huynh lồng vào một thời gian ngắn chẳng phải trong người sẽ có khí tức của rồng sao, sau đó máu sẽ từ từ biến thành máu rồng, không phải sao. Đến lúc đó thì huynh có thể tự cung tự cấp lấy được đó, ta tin tưởng huynh.”
Tuy chuyển thế huyền diệu nhưng cũng đã dứt bỏ nhân quả kiếp trước, cho dù bây giờ Tố Ảnh chân nhân có yêu thương người phàm kia thì cũng không sai.
“Nàng ta tìm kiếm nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn tìm được người nọ, có lẽ lúc bấy giờ sẽ không bỏ mặc người nàng ta yêu chết dễ dàng như thế.” Giọng nói của Thiên Diệu sắc lạnh. “Nếu ta không nhầm, hôm nay nàng ta vẫn đang tìm kiếm vảy hộ tâm mất đi năm đó ở khắp thiên hạ.”
Bước chân Nhạn Hồi lại dừng lại lần nữa. Chẳng cần Thiên Diệu nói thêm cái gì, trong nháy mắt nàng đã hiểu ý hắn. Vì thế Nhạn Hồi quay đầu trợn mắt nhìn hắn, không dám tin mà hỏi: “Huynh lại muốn bán đứng ta!”
“Nói gì mà bán đứng chứ.” Thiên Diệu tới gần Nhạn Hồi, “Chúng ta chỉ là hai con châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây. Muốn bán thì chẳng khác nào ta tự bán mình cả.”
Dù sao tình hình của hắn đã chẳng thể tệ hơn được nữa.
Khóe môi Thiên Diệu cong lên: “Kéo cô làm đệm lưng cũng không tồi đâu.”
Nhạn Hồi hận đến ngứa cả răng. Năm ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Nửa ngày sau, Nhạn Hồi mới hung ác nói: “Ta cứ không giúp! Huynh đi tìm tình nhân của huynh mà tố giác ta, sau đó hai chúng ta cùng chết chung!”
Nói xong Nhạn Hồi lại tiện tay chặt gãy một nhánh cây rồi ném lên không trung, trong tay nàng kết ấn, coi nhánh cây nọ như kiếm, cứ vậy mà ngự kiếm bay về phía chân trời.
Thiên Diệu đi vào bước nhìn theo hướng Nhạn Hồi bay đi, đôi mắt khẽ lưu chuyển.
Hắn biết cô gái này làm gì cũng dễ xúc động, đầu óc đơn giản luôn có cách nghĩ khác người, vì thế kết quả như vậy cũng nằm trong dự liệu của hắn. Hắn cũng chẳng gấp, chỉ nhìn lại dấu vết Nhạn Hồi lưu lại trong không trung đang chậm rãi lần theo.
Chú tầm tung mịch tích hắn hạ trên người nàng tuy nhỏ nhưng thật ra lại không dễ trừ đâu…
Muốn thoát khỏi hắn cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.