Hộ Tâm
Chương 23 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Dọc đường đi vội không phân nổi phương hướng, mãi đến khi Nhạn Hồi cả thấy vả người trống rỗng, ngay cả ngự kiếm cũng bắt đầu chao đảo sắp ngã thì nàng mới không thể không dừng lại.
Nhưng lúc này nàng đã không còn sức để đáp xuống đất vững vàng được nữa: “Tự bảo vệ đầu mình!” Nàng kêu lên, rồi không hề giảm tốc độ lấy một chút lao vào bụi cây.
Sau khi không biết quật gãy bao nhiêu nhánh cây, hai người mới bị một gốc cây đại thụ cản lại, sau đó cả hai lăn từ trên cây xuống từng tầng một.
Thiên Diệu nặng hơn một chút, “bịch” một tiếng ngã lăn xuống đất, hắn còn chưa kịp bò dậy, Nhạn Hồi lại “bịch” một tiếng ngã phịch lên bụng Thiên Diệu, đẩy hắn nằm xuống đất lần nữa.
Thanh kiếm cướp được của yêu quái thì “phập” một tiếng, cắm xuống khoảng đất bên cạnh hai người.
Chim chóc trong rừng bị dọa bay về phía chân trời, các loại động vật trong rừng cũng kêu lên liên tiếp không dứt bên tai.
Trong tiếng kêu hoảng loạn của động vật, Nhạn Hồi nằm xoài trên người Thiên Diệu bật cười. Nàng cười như rất vui vẻ, lăn khỏi người Thiên Diệu, nằm dưới đất hẵng còn cười.
Lúc này trời đã gần sáng, chân trời đã có ánh sáng khẽ khàng xua tan màn đêm.
Thấy trời sắp sáng, tiếng động vật trong rừng chậm chạp lắng xuống, tiếng cười của Nhạn Hồi cũng chầm chậm tắt đi.
Nàng nhìn trời, mãi lâu sau vẫn không nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Thiên Diệu chủ động phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Chẳng phải cô muốn đánh ngất ta giao ra để tranh công giữ mạng sao?”
“Lẽ ra ta nên giao nộp huynh.” Câu này của Nhạn Hồi vừa lạnh lùng vừa trầm thấp, không giống như đang nói đùa.
Thiên Diệu quay đầu nhìn sườn mặt của nàng. Nhạn Hồi không để mặc hắn nhìn mà ngồi dậy, ôm gối, bóp bắp chân vẫn còn móc sắt dính ở đó, nàng cắn răng, định rút thẳng móc sắt ra.
Thấy động tác của nàng, Thiên Diệu nhướn mày, lập tức xoay người ngồi dậy: “Không được.” Hắn gỡ bàn tay đang nắm móc sắt của Nhạn Hồi ra, “Móc này có gai ngược, cô muốn kéo cả thịt ra luôn sao?”
Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn hắn: “Người hào phóng mà lại để ý những tiểu tiết này sao, vừa rồi chẳng phải còn bảo ta chặt chân sao?”
Cái lay này như một đao đâm vào Nhạn Hồi, nàng mở bừng mắt, dịch người ngồi dậy, há miệng thở dốc, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu. Nàng ôm ngực, hoảng hốt bất định chùi mồ hôi.
Thiên Diệu vẫn nhìn nàng chằm chằm, thấy thế thì nghi hoặc nói: “Gặp ác mộng sao?”
Nhạn Hồi lắc đầu, lại thở một lúc nữa mới thoáng dịu xuống: “Bị bóng đè thôi.”
Nghe thấy hai chữ này, Thiên Diệu cảm thấy rất mới lạ: “Bị bóng đè?”
“Chuyện thường xảy ra thôi, quen rồi là được.” Tuy nàng nói vậy nhưng trong lòng vẫn rất bồn chồn. Từ sau khi Lăng Tiêu ban bùa cho nàng, nàng rất ít khi nhìn thấy ma quỷ, cũng rất ít khi bị bóng đè, bây giờ là ban ngày ban mặt mà nàng lại bị như thế, xem ra đây không phải là cô hồn dã quỷ dễ đuổi đi rồi…
Nhạn Hồi gãi đầu, cảm thấy hơi đau đầu.
Gần đây không biết phạm phải Thái Tuế hay làm sao, những chuyện phiền phức cứ nối đuôi nhau tìm đến…
“Cô là người tu đạo, nhưng sao đến giờ vẫn bị tà ma bám lấy như vậy?”
Nhạn Hồi vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói: “Sao ta biết được, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ rồi, lại còn rất dễ bị chúng quấn lấy, sau đó tu tiên cũng không chữa được tật này…”
Nói xong, Nhạn Hồi bỗng ôm ngực mình, lặng đi một chốc rồi mới ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu: “Trước đây huynh nói vảy hộ tâm của huynh đã đâm vào tim ta nên mới giúp ta sống được đến giờ phải không?”
Thiên Diệu gật đầu.
“Tim ta khuyết tật bẩm sinh… Không có vảy hộ tâm của huynh thì ta không sống quá được mười ngày… Vì huynh nên ta mới sống được, tức là mạng này của ta vốn phải biến mất từ lâu, ta vốn dĩ là… một người chết…” Nhạn Hồi thất thần nỉ non, “Chẳng trách chẳng trách, chẳng trách lại như vậy…”
Không phải nàng có thiên phú dị bẩm mà vốn dĩ nàng cũng là đồng loại của chúng!
Vảy hộ tâm này đã biến nàng thành nửa người nửa quỷ…