Hộ Tâm

Chương 25 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Nhạn Hồi nghiêng mặt liếc Thiên Diệu: “Còn sống không?”



Ánh trăng lưu chuyển trên khuôn mặt nàng, chiếu lên gò má sạch sẽ của nàng, Thiên Diệu nhìn đôi mắt ánh lên ánh trăng của nàng đến thất thần, quên cả trả lời.



Nhạn Hồi nhíu mày, kiếm gỗ đào vòng ra sau đập lên trán Thiên Diệu một cái, khiến hắn khẽ giật mình, chỉ nghe Nhạn Hồi ghét bỏ nói: “Ta đúng thật là chẳng muốn cứu huynh gì cả.”



Thiên Diệu ngây người một lúc lâu, ôm lấy cái trán bị đánh hơi đau, chợt hắn cất tiếng cười trầm trầm.



Nhạn Hồi nhướn mày: “Cười cái gì, bị đánh choáng váng luôn rồi à?”



Thiên Diệu ôm trán cười một lúc lâu: “Đây là lần đầu tiên ta thấy cô như vậy đấy.”



Rõ là đã đi rồi, vậy mà còn không từ nguy quay về, trong lúc hắn tuyệt vọng, trong lúc hắn nguy nan, chính nàng đã cứu hắn…



Thật kỳ lạ, nàng làm một chuyện đầy rung động với hắn tới vậy, vậy mà chính nàng lại chẳng hay biết gì.



“Nói nhảm nhiều quá.” Nhạn Hồi quay đầu, nhfin chằm chằm đám yêu đầu bò vừa bị nàng đánh bay kia, vừa rồi một kích của nàng chẳng tiếc chút lực nào, vì thế bây giừo đám yêu đầu bò đó vẫn còn chóng mặt lăn quay dưới đất,



Trong khu rừng tối đen sau lưng chúng, có mấy bóng đen lúc nãy vừa tháo chạy đang quay đầu đán giá bọn họ. Chỉ là chúng ngại một kích vừa rồi của Nhạn Hồi nên mới không dám tiến bừa lên. Ở phía xa hơn, trong bụi cây có tiếng xột xoạt, hiển nhiên là vẫn còn yêu quái ẩn nấp trong đó, chờ thời hành động.



Bốn phía đều là sát khí và yêu khí, Nhạn Hồi nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, sắc mặt nghiêm túc.



Hai ngày nay vẫn luon mệt mỏi, tuy pháp lực của nàng đã hồi phục nhưng cũng chẳng giữ được bao lâu, đối phó với một tên yêu quái thì còn được, nhưng nếu chúng cùng lao lên tấn công thì chỉ e là chẳng giữ nổi được mấy chốc.



Giờ cũng chỉ còn cách lừa được chúng bao lâu thì lừa, để đám yêu quái này biết khó mà lui.



Nhạn Hồi cố gắng giữ vững tâm tình, dồn khí đan điền, mở miệng nói: “Ta là người núi Thần Tinh, đám yêu ma các ngươi mưu toan làm xằng làm bậy trong đất Trung Nguyên, chán sống rồi hử?”



Núi Thần Tinh quả nhiên có sức uy hiếp nhất định, nhất thời, trong bụi cây có tiếng sột soạt không ngừng, khiến cho không khí càng thêm căng thẳng.
Nhạn Hồi nhìn về hướng xa hơn, sau đó nhíu mày: “Đám yêu quái lại mò về rồi.”



Thiên Diệu nhăn mày: “Mấy tên?”



“Không nhiều lắm, bốn năm tên gì đó.” Nhạn Hồi quay đầu nhìn thoáng qua quần áo của Thiên Diệu, sau đó chẳng buồn do dự lột hết áo ngoài và lớp áo giữa của hắn xuống, “Mùi trên người huynh quá nặng.



Thiên Diệu vốn giật mình vì hành động lột đồ mình của nàng, nhưng nghe vậy thì chỉ đành ngây người để Nhạn Hồi cởi, sau đó Nhạn Hồi cởi áo khoác ngoài lỏng loẹt của mình ra ném cho Thiên Diệu.



Cách đây ba dặm có một con sông chảy về trấn kia. Chúng ta chạy qua đó.” Nhạn Hồi quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Tên tà tu đó cũng phát hiện ra đám yêu quái trở về, y chạy về hướng Tây, không cần phí sức đối phó với y, động tác của y sẽ khiến đám yêu quái chú ý. Chúng ta nhân lúc này tranh thủ thời gian chạy trốn.”



Thiên Diệu gật đầu, để mặc Nhạn Hồi dìu hắn đứng lên, sau đó hai người lảo đảo chạy về phía bờ sông.



Ánh trăng trên bầu trời vẫn thê lương như vậy, hai người chạy trốn chật vật vô cùng.



Hơi thở hoảng hốt dồn dập, nhưng Thiên Diệu quay đầu nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt Nhạn Hồi kiên nghị, nàng chẳng hề có chút cảm giác tuyệt vọng nào đối với việc chạy trốn thế này, dường như trong bất kỳ hoàn cảnh bi thảm nào, nàng cũng vẫn có thể đứng lên như trước, nói không sao cả với những khổ sử kia…



Dựa vào người Nhạn Hồi, Thiên Diệu chỉ thấy thật ấm áp.



Trong lòng cũng nhanh chóng thấy ấm áp theo…



” Nhảy xuống!” Nhạn Hồi nói xong liền kéo theo Thiên Diệu nhảy xuóng lòng sống, dưới dòng nước xiết, Nhạn Hồi cũng không buông hắn ra, chỉ cố gắng kéo tay hắn, ra sức bơi ngược dòng.



Liều mạng tới như vậy…



Thiên Diệu nhìn khuôn mặt Nhạn Hồi trong làn nước gợn sóng, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, sau đó hắn hôn mê bất tỉnh.



Nhạn Hồi đang ra sức bơi thì chợt thấy người mình đang kéo chìm xuống, nàng sững người, bối rối kéo Thiên Diệu lên, lại chỉ thấy người nàng đã nhắm mắt hôn mê rồi, nàng tức giận kéo tóc Thiên Diệu: “Sớm không ngất muộn không ngất, sao lần nào huynh cũng gây phiền phức cho ta thế hả?!”