Hộ Tâm
Chương 33 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Nhạn Hồi rời khỏi Thủy tạ, chợt nhớ ra chắc Thiên Diệu không biết đường tới thủ phủ thành Vĩnh Châu.
Nàng vội đuổi theo chạy ra ngoài Vong Ngữ lâu, quả nhiên trông thấy Thiên Diệu đang đứng chắp tay đợi nàng ở ngoài cửa.
Lúc này, ánh mặt trời tỏa khắp chiếu lên bóng lưng hơi thon gầy nhưng vốn cao lớn của Thiên Diệu, hoặc có thể nói là từ sau khi hắn tìm được Long cốt, hắn quả thực đã cao hơn trước rất nhiều.
Nhạn Hồi lập tức nghe thấy tim mình đập “Bình bịch”. Nàng lắc đầu, đập mạnh một cái lên ngực mình: “Đừng ồn, kiềm chế.” Nàng nói xong lại thở sâu hít vào mấy hơi rồi mới cất bước tiến lên, “Tới nhà Thủ phủ đi bên này, tên béo kia nhát gan, bị huynh hù chắc sẽ chạy về nhà…”
Đi tới trước người Thiên Diệu, Nhạn Hồi vừa quay đầu lại đã trông thấy Thiên Diệu đang đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt thì liền ngây người.
Sau mặt nạ, Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi chằm chằm: “Với tình ình bây giờ, thế này mới dễ nói chuyện với cô.” Thiên Diệu giản lược giải thích đơn giản một câu, “Đi thôi.”
Nhưng Nhạn Hồi lại lui lại mấy bước, hai tay bịt chặt mắt nhưng lại chừa một kẽ hở rõ là to để lộ mắt: “Nhanh gỡ mặt nạ xuống, gỡ xuống đi, gỡ xuống!”
“…” Thiên Diệu nhẫn nhịn nói, “Không phải cô nói không thấy mặt thì sẽ… không tốt sao?!”
“Vậy nên huynh nên lấy vải đen bịt cả mặt đi, mang nửa cái mặt nạ thì đáng là gì, huynh không biết thế nào gọi là ôm đàn tỳ bà che nửa mặt à! Huynh đây tuyệt đối là đang cố ý quyến rũ ta mà!” Nhạn Hồi lẽ thẳng khí hùng nói, “Ta nói cho huynh hay, bây giờ ta là người trúng dược đó, huynh còn ăn mặc lộ liễu như vậy, nếu ta không nhịn được mà làm gì đó với huynh thì cũng đừng có mà trách ta.”
“…” Thiên Diệu nghiến răng, hắn chợt phát hiện ra đối với những lúc Nhạn Hồi lưu manh thế này, hắn lại… chẳng hề có năng lực mà chống đỡ nổi.
Thiên Diệu thở dài một hơi, sau đó y lời Nhạn Hồi tháo mặt nạ xuống, sau khi cởi sợi dây sau gáy, một tay tháo mặt nạ xuống, Thiên Diệu đảo mắt, mái tóc hơi rối phất phơ trước trán: “Vậy là được rồi chứ gì?”
Hắn nhìn Nhạn Hồi, Nhạn Hồi cũng nom lại hắn, sau đó không hề có báo động trước, dưới mũi Nhạn Hồi chợt có hai vết đỏ tươi chảy xuống.
Quả nhiên là… Chảy máu mũi rồi.
Nhạn Hồi dùng tay áo bịt mũi lại: “Ta đi trước huynh là được. Huynh đi theo ta. Cố sức đừng để ta nhận rõ được sự hiện hữu của huynh.” Nhạn Hồi vừa bịt mũi vừa bước lên phía trước, bước chân vừa nhanh vừa vội như bị ma đuổi.
“…” Thiên Diệu nhìn bóng lưng hốt hoảng của Nhạn Hồi, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Sống đến chừng ấy năm, đây lại là lần đầu tiên hắn biết sau khi một cô gái yêu một người, phản ứng của cơ thể lại vừa khoa trương vừa… thành thật như vậy.
Nhạn Hồi bịt chặt mũi, máu mũi chảy ra đến là khoan khoái, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả tay áo nàng, người qua đường nhìn Nhạn Hồi như nhìn một con khỉ, Nhạn Hồi càng đi lại càng giận, trong lúc lửa giận đầy mình, nàng đã đuổi kịp tên Vương Mập tròn quay kia.
“Vương Bằng Viễn.” Nhạn Hồi bình tĩnh lại kêu lên một tiếng.
“Vương Mập hạ mê hương luyện từ máu hồ yêu lên người ta, nhưng vì quá ngu ngốc nên đã khiến ta yêu tên này.” Nhạn Hồi chỉ vào Thiên Diệu sau lưng, “Sau đó ta liền đi đánh cho Vương mập một trận, để hắn ta đưa giải dược ra cho ta.”
Huyền Ca vốn cũng chỉ thuận miệng hàn huyên, nhưng nghe được đáp án này, tay nâng chum trà của nàng ta hơi khựng lại. Nàng ta ngước mặt lên, ánh mắt đảo sang mặt Nhạn hồi: “Ồ…”
“Ta hỏi hắn mua mê hương ở đâu, hắn ta nói mua ở Thiên Hương Phường thành Nam, mua từ Phụng Minh.”
Huyền Ca thổi trà rồi nhấp một ngụm, không tiếp lời.”
“Nếu ta nhớ không lầm thì Phụng Minh là Phó đường chủ của Thất Tuyệt đường, mà Huyền Ca, Vong Ngữ lâu này của cô hình như cũng thuộc về Thất Tuyệt đường nhỉ.”
Thiên Diệu nghe vậy thì cả kinh, nhưng hai người trong cuộc là Nhạn Hồi và Huyền Ca thì không mấy ngạc nhiên.
Thiên Diệu chau mày, trong lòng thầm nghĩ Nhạn Hồi bồng bột, nếu Huyền Ca này và Thất Tuyệt đường cùng một giuộc, vậy chuyện họ thăm dò được manh mối mê hương sao lại trực tiếp cho Huyền Ca biết!
Nhưng Thiên Diệu còn chưa nghĩ xong thì Huyền Ca đã buông chén trà xuống, cười vẻ bất đắc dĩ: “Đã khuyên cô đừng có tự lội bùn làm gì, vậy mà cô vẫn còn bước chân vào. Quay đầu lại thì đã hãm sâu mất rồi, ta cũng chẳng kéo nổi cô lên.”
Lời này của Huyền Ca mang ý trêu ghẹo, còn Nhạn Hồi thì không hề có vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường mà nghiêm mặt nói: “Việc này can hệ tới danh dự của núi Thần Tinh, Huyền Ca cô biết rất rõ quan hệ giữa ta và sư… Lăng Tiêu, đừng nói tới lội bùn, cho dù phía trước là chảo dầu sôi thì ta cũng sẽ nhảy vào.”
“Huyền Ca thở dài: “Khờ.”
Nhạn Hồi lúc này mới nở nụ cười: “Như nhau cả.”
Huyền Ca buông chén trà, liếc Thiên Diệu: “Không phải nói là hạ dược trên người hắn sao, cô không quan tâm tới “Người trong lòng” mà lại lo lắng chuyện núi Thần Tinh như vậy, mê hương kia không có tác dụng với cô à?”
“Có tác dụng chứ, bây giờ ta nhìn hắn cứ như nhìn mặt trời ấy, cứ sáng lòe lòe.”
Thiên Diệu day trán như mang gánh nặng.
Nhạn Hồi lại nói tiếp: “Nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện chính.”
Bởi vì đối với Nhạn Hồi, núi Thần Tinh và Lăng Tiêu không chỉ đơn giản là ngưỡng mộ và yêu thích. Mà đó còn là…
Khúc mắc chất chứa bao tình cảm vĩnh viễn không thể buông tay của nàng…