Hỏa Bạo Tình Nhân

Chương 2 :

Ngày đăng: 02:53 19/04/20


“Đại thiếu gia, này…… Hôm nay vẫn là, vẫn là……”



Diệu Tử bên người ấp a ấp úng đích đến bẩm báo, Ngọ Chí Hiếu còn khóc sướt mướt không để yên, Ngọ Duy Trung sắc mặt thập phần khó coi.



Ngọ gia hắn có hai huyng đệ, khi Ngọ Duy Trung hơn mười tuổi cha mẹ đều mất. Nguyên nhân cha mẹ hay nói giỡn phải sinh bốn đứa con, phận biệt kêu Trung – Hiếu – Nhân – Nghĩa, nhưng cuối cùng sinh Trung – Hiếu hai đứa, hai người con trai cha mẹ đều yêu thương, chính là Chí Hiếu phát sốt quá cao, hằng ngày cuộc sống tuy rằng có thể cùng người bình thường giống nhau, nhưng đầu óc cùng ca ca chính là kém hơn rất nhiều. Cha mẹ khi còn sống thường thường cùng Duy Trung nói, gọi hắn nhất định phải hảo hảo chiếu cố thân đệ không lanh lợi này.



Cha mẹ vừa chết, Ngọ Chí Hiếu trọng trách lớn liền rơi xuống trên người Ngọ Duy Trung, bất quá Chí Hiếu chưa cho hắn thêm cái gì phiền toái —— thẳng đến lần này, hắn hiện tại quả thực sắp bị hắn phiền đến chết.



“Đại thiếu gia, ta xem như vậy không ổn, còn như vậy nữa nhị thiếu gia vẫn tiếp tục khóc hơn nữa hắn lại không ăn cơm, thể lực hao nhược, miệng vết thương càng chậm lành.”



“Khóc khóc khóc, có cái gì mà khóc? Chẳng qua là một kẻ lừa đảo, hắn luẩn quẩn trong lòng.” Mỗi ngày mỗi đêm đều nháo như vậy làm cho Ngọ Duy Trung tâm tình ác liệt vô cùng.



“Bệnh có thể trị, thương có thể lành, nhưng tâm bệnh thì vô phương a.” Diệu Tử nhỏ giọng nói.



Ngọ Duy Trung tức giận đến nắm chặt nắm tay. Đệ ngốc này đã khuyên có thể nhiều lần, A Hạ kia có cái gì tốt, bọn họ biết Ngọ gia gia nghiệp vĩ đại, muốn gài bẫy hãm hại, đệ ngốc không hiểu thủ pháp bọn họ còn chưa tính, nghe hắn nói như vậy lại cãi lại như tiểu tử phản nghịch, rống to kêu to nói A Hạ không phải là người như thế, là hắn yêu thương A Hạ, A Hạ mới sẽ không lừa hắn. Rống về sau bắt đầu giống tiểu hài từ ôm chăn bông cuồng khóc, khóc đến đại ca hắn đây đầy toàn hơi nước, nhưng vẫn là không có cách nào hơn.



“Ta xem, Chí Hiếu là trải nghiệm đầu, hản là tham luyến thân thể tiểu tư kia, tìm tiểu cô nương xinh đẹp nào đến nhà hầu hạ hắn. Nhớ rõ phải thông minh lanh lợi, làm hắn vui sướng sẽ sớm quên cái gì A Hạ kia.”



Diệu Tử được lệnh, đi kỹ viện tìm cô nương có tư sắc, nhưng mà cô nương mới vào nhà không đến hai ngày, Ngọ Chí Hiếu đã nổi trận lôi đình vọt tới thư phòng của Ngọ Duy Trung, trong mắt rưng rưng, một bộ oan uổng ủy khuất cùng biểu tình thống khổ, giống như hắn bị tra tấm rất nhiều vậy.



“Nữ nhân kia…… lại nhảy lên giường của ta, còn nói là lệnh của Trung ca! Trung ca ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?”



Ngọ Duy Trung đối với hắn đang cố tính gây sự đã muốn không thể nhịn được nữa, hắn đem sách để lại trên bàn, hai mắt lãnh khốc quét về phía Ngọ Chí Hiếu, nhẫn nại của hắn là có giới hạn.



“Ngươi quỳ xuống cho ta! Huynh trưởng như cha, ngươi vì một kẻ lừa đảo mà thay đổi mình huyên náo trong nhà như vậy, đại ca không giáo huấn ngươi, ngươi cứ hồ nháo suốt, cái này còn có gia quy hay sao?”



Ngọ Chí Hiếu quỳ xuống, hắn trước mặt đại ca chỉ dám khóc sướt mướt cũng không dám phản kháng, vởi vì đại ca thật đáng sợ, so với ca ca A Hạ không khác nhau lắm.



Hắn lau nước mắt, khóc thật thảm. Cuối cùng yếu đuối quỳ gối khóc lóc kể lể.



“Trung ca, van cầu ngươi, ta hảo yêu A Hạ! A Hạ đáng yêu xinh đẹp như vậy, vạn nhất ta không ở bên cạnh hắn, hắn di tình biệt luyến thì làm sao? Nhất định sẽ có nhiều nam nhân để ý hắn, ta lo lắng không yên, ăn không vô……”



Ngọ Duy Trung nhớ rõ cái kẻ gọi là A Hã chính là có điểm tư sắc nhưng là không đẹp như xuẩn đệ mình hình dung. Quốc sắc thiên hương chân chính chỉ cần liếc mắt một cái sẽ khiến nam nhân mê muôi, nhưng đó không phải A Hạ mà là ca ca hắn. Nhìn một chút đã ngẩn người bất quá hắn không phải kẻ ngốc, rất nhanh thức tỉnh khỏi si mê ấy.



“Ngươi nghĩ muốn ngoạn ngoạn nam nhân, đại ca sẽ không để ý. Nếu ngươi không thích nữ nhân, đại ca kêu người đổi nam nhân đến hầu hạ ngươi. Ngươi là lần đầu tiên quan hệ, về sau quan hệ với nhiều người khác ngươi sẽ biết A Hạ kia chẳng là gì cả.”



“Không cần, ta chỉ cần A Hạ, ta chỉ cần A Hạ thôi! Không có A Hạ, ta sẽ tìm đến cái chết, đến lúc đó xem Trung ca làm thế nào ăn nói với cha mẹ!”
“Ngươi nghe cho kỹ, ca ca không phải không cho ngươi kết gia bằng hữu nhưng là vẫn xem xét kỹ lưỡng đối phương. Chỉ có thể làm bằng hữu đã hiểu chưa? Lại càng không cho phép cùng nam nhân làm cái loạn chuyện dơ bẩn hạ lưu.”



Làm cho A Hạ cùng Ngọ Chí Hiếu gặp mặt, đại khái Quý Lộng Xuân đã nhẫn nại cực độ, nếu chiếu theo cá tính thường ngày của y chỉ sợ sớm xé thiệp mời, sau đó đi thanh toán thiếu gia họ Ngọ kia.



“Dạ, ca ca.” Chỉ cần cho hắn gặp Hiếu Hiếu, Quý Oánh Hạ liền cảm động không thôi.



Thời gian không còn sớm, Quý Oánh Hạ sớm thay quần áo chờ ca ca xuất phát, Quý Lộng Xuân đang chuẩn bị lễ vật, Quý Oánh Hạ nhỏ giọng nói: “Ca, Ngọ gia cái gì cũng có, không cần lo lắng.”



Quý Lộng Xuân hắc hắc cười lạnh vài tiếng: “Ngươi cho rằng chỉ đến chơi, ca ca đương nhiêu là muốn đáp lễ.”



Chỉ thấy Quý Lộng Xuân lấy chút cây cải đỏ phơi nắng bỏ vào túi, không biết trên đất làm cái gì. Quý Oánh Hạ sầu lo nói: “Ca, ngươi làm cái gì vậy?”



Thuốc xổ! Ngọ gia dám ức hiếp đệ đệ y, mà tên lão đại họ Ngọ lần trước còn kiêu ngạo nói những lời không đứng đắn, hận này không báo phi quân tử!



“Chỉ là thêm chút đường, làm cho cây củ cải ngọt chút.”



“Thật…… thật sao?” Quý Oánh Hạ thấy hai mắt ca ca cười đến nham hiểm, thoạt nhìn rất hưng phất, cảm giác sự tình không đơn giản như vậy.



Quý Lộng Xuân hí mắt nhìn hắn, ánh mắt không vui: “Như thế nào? Không tin lời ca ca sao?”



Quý Oánh Hạ lui từng bước, ở Quý gia nghi ngờ ca ca chỉ có đường chết, hắn nào dám phản bác! Hắn vội vàng lắc đầu, nghĩ thầm: Nhiều lắm sẽ nhắc Ngọ Chí Hiếu một tiếng, nói hắn không cần ăn đồ ca ca tặng là tốt rồi.



Huynh đệ họ tới Ngọ gia, Ngọ Chí Hiếu đã ngồi ngay ngắn ở đại sảnh. Vừa thấy Quý Oánh Hạ lập tức chạy vội tới trước.



“A Hạ, A Hạ, ta rất nhớ ngươi!”



Hắn muốn kéo Quý Oánh Hạ lên lầu lại bị Quý Lộng Xuân ngăn trở, Quý Lộng Xuân tay kéo đệ đệ, tay đưa lễ vật chuẩn bị. Ánh mắt lạnh như băng cùng âm thanh lãnh khốc làm cho Ngọ Chí Hiếu lập tức sợ đến lui ba bước.



“Lễ gặp mặt, không cần cảm tạ.” Quý Lộng Xuân âm thanh lạnh như băng, ánh mắt còn âm ngoan liếc xẹt qua hắn, tựa như sứ giả từ âm phủ đến lấy mạng.



Ngọ Chí Hiếu vừa thấy ma đầu lúc trước đá hạ thể tự nhiên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Quý Lộng Xuân che đằng trước, hắn cũng không dám đi phía trước, đành phải sợ hãi phải nhìn đến lễ vật, bảo Diệu Tử nhận lấy. Sau đó Quý Lộng Xuân đối Quý Oánh Hạ dùng ánh mắt yêu thương.



Mà Quý Oánh Hạ cũng không dám đắc tội ca ca, chỉ có thể thừa dịp ca ca không chút ý, đưa tay tặng cái hôn gió cho Ngọ Chí Hiếu, Ngọ Chí Hiếu nháy mắt lại.



Hai người liếc mắt đưa tình, lẽ ra hai ca ca đều phải thập phần tức giận. Nhưng hiện hai ca ca kia cũng không có tâm tình để ý đến bọn đệ đệ, vởi vì cừu nhân gặp mặt đương nhiên thế nào cũng phải ngươi chết ta sống, phân ra thắng bại, chẳng qua lần này văn minh hơn, không hề động thủ, thuần túy ở võ mồm đối chọi gay gắt.