Hoa Diễm Vô Song

Chương 12 :

Ngày đăng: 22:29 21/04/20


Tổng quản cho người thu dọn phòng của Thạch Duyên Tiên, Thạch Duyên Tiên đem phòng cách vách phá bỏ, xác nhập với phòng của mình làm thành một gian thư phòng, ngăn cách nhau bởi một tấm bình phong, ở trong thư phòng y kiên trì tự mình dạy Hoa Lạc biết chữ. Khi trời tối đến, thường thường nghe được thanh âm dạy học của Thạch Duyên Tiên, y đem Hoa Lạc chuyển tới ngủ ở trong gian thư phòng này, chính là vì để cho chính mình có nhiều thời gian dạy hắn hơn.



Thạch Duyên Tiên vì Hoa Lạc mà hao hết tâm lực, lúc ban đầu Hoa Lạc vì học tập khắc nghiệt mà khóc lóc, thường khóc đến khi rơi vào mộng đẹp. Hiện tại muốn khóc cũng không có thời gian, mà Thạch Duyên Tiên cũng không cần phải dạy từng câu từng chữ.



Sau khi Hoa Lạc đã nhận thức được đại bộ phận chữ, Thạch Duyên Tiên bắt đầu dẫn hắn xuất ngoại để học cách ăn nói, Hoa Lạc ngồi ở một bên nghe Thạch Duyên Tiên cùng mọi người bàn bạc, cho dù nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần chuyên tâm nghe cùng xem là tốt rồi.



Mỗi lần sau khi đàm sinh ý xong, về đến nhà, y liền hỏi ý tưởng của Hoa Lạc, lúc ban đầu Hoa Lạc luôn không hiểu đáp án y muốn là cái gì, luôn suy sụp đến nước mắt chảy ròng, Thạch Duyên Tiên vẫn như cũ nghiêm túc cùng kiên định mà hỏi tới, không bị nước mắt của hắn làm cho rung động.



« Lau khô nước mắt đi ! Không có gì phải khóc, ngẫm lại xem vì sao đối phương sẽ nói một câu như vậy ? »



Hoa Lạc đáp không được, khóc rất lâu, rốt cuộc Thạch Duyên Tiên đành phải từ bỏ. Hắn liền như vậy vừa ngủ vừa khóc, trên khuôn mặt mềm mại tràn đầy nước mắt, hiển nhiên Thạch Duyên Tiên làm tổn thương tâm của hắn, những việc học này cũng làm cho hắn thập phần thống khổ.



« Thiếu gia, ngài cần gì phải khắc nghiệt như vậy, hắn hồn nhiên như một đứa nhỏ, không biết hoài nghi người khác … » Tổng quản khuyên vài câu.



« Nếu hiện tại ta không khắc nghiệt với hắn, về sau khắc nghiệt tàn khốc với hắn chính là ngoại nhân, hiện tại hắn phạm lỗi còn có thể khóc, sau khi ngủ dậy liền quên, về sau nếu phạm lỗi, chỉ sợ khóc ba ngày ba đêm cũng vô pháp vãn hồi. Lòng người khó dò, thế đạo hiểm ác, nếu hắn không hiểu dụng tâm của ta, tương lai vẫn là uổng phí. »



Tổng quản thực sự không hiểu vì sao Thạch Duyên Tiên phải khẩn cấp bồi dưỡng ra đoá hoa này, ngày đêm quan tâm lo lắng cho Hoa Lạc, không hề khi hắn là nam sủng, ngược lại toàn tâm toàn ý bồi dưỡng hắn, muốn cho Hoa Lạc hiểu biết hết thảy mọi thứ.



« Thiếu gia, đêm đã khuya, ngài thay quần áo nghỉ ngơi đi. »




Hắn có chút chán ghét bản thân, nhưng rồi lại đem quần áo của Thạch Duyên Tiên đặt ở trên gò má mình mà yêu thích xoa tới xoa lui, cảm giác hạ thân không chỉ không có biến mất, trái lại càng thêm mãnh liệt, càng cương cứng lên thêm.



Hai gò má hắn lửa nóng, ngửi hương vị trên áo của Thạch Duyên Tiên, tựa như Thạch Duyên Tiên đang ở ngay bên người hắn, tay hắn dần dần di chuyển đi xuống, bất chấp đây là giường của Thạch Duyên Tiên, liền vén áo quần lên bắt đầu tự an ủi, hắn nhẹ giọng rên rỉ, nhớ đến đêm hôm đó hắn từng ở trên chiếc giường rộng lớn này, giúp Thạch Duyên Tiên làm nhiều chuyện cảm thấy thẹn.



Hiện tại nhớ tới màn sắc tình kia tựa như một liều thúc giục tình, làm cho huyệt khẩu phía sau không ngừng co rút lại, hắn không nhịn được mà nhắm mắt lại đưa tay xỏ xuyên vào huyệt khẩu đói khát đó.



Mở nhẹ cửa ra, Thạch Duyên Tiên bước vào, hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy Thạch Duyên Tiên, lập tức xấu hổ đến thần tình đỏ bừng, chạy nhanh sửa sang lại vạt áo, nhưng trong tay vẫn còn ôm lấy bộ quần áo của Thạch Duyên Tiên dán ở trên gò má của mình, hắn bật khóc lên vì cảm thấy quá xấu hổ.



Bây giờ Thạch Duyên Tiên đã biết, biết hắn ở trên giường của y, ôm lấy quần áo của y làm chút chuyện nhận không ra người, y nhất định sẽ xem thường hắn.



Hoa Lạc kéo quần chạy nhanh về giường ở thư phòng, ghé vào trên giường khóc nức nở, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng như muốn sung huyết. Đột nhiên, một bàn tay to vỗ nhè nhẹ lên trên lưng của hắn, giúp hắn thuận khí vì hắn khóc đến thở không được



Hoa Lạc khóc đến khàn tiếng, nói : « Ngươi … ngươi đừng quản ta, ta, ta … từ sau khi làm nam sủng của ngươi, thì việc gì cũng không bình thường, thật kỳ quái, thật kỳ quái, ngửi quần áo của ngươi cũng có thể … cũng có thể như vậy. »



Thạch Duyên Tiên ôm lấy vai hắn, hắn khóc sưng cả hai mắt, lẩm bẩm một mình trong thật đáng yêu: « Ngươi xem thường ta đi, nhất định muốn nói ta chỉ là mệnh nam sủng, mới có thể ngửi quần áo của ngươi cũng có thể phóng đãng vô sỉ như vậy, tự mình làm lấy loại việc này. »



Thạch Duyên Tiên nâng cằm của hắn lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn, sau đó cắn cắn lên đôi môi của hắn, hắn từ chối vài cái, cuồi cùng vẫn để cho Thạch Duyên Tiên tận tình tàn sát bừa bãi trong khoang miệng của hắn.