Hoa Diễm Vô Song

Chương 16 :

Ngày đăng: 22:29 21/04/20


Từ sau ngày ấy, Hoa Lạc liền thất hồn lạc phách, làm cái gì cũng không chuyên tâm, nụ hôn kia quá mực cấp bách cùng ngắn ngủi, hắn căn bản là chưa kịp thưởng thức môi hôn của Tằng Tu Danh.



Hơn nữa cũng từ sau ngày đó, không biết có phải trùng hợp hay không ? hắn thường thường nhìn thấy Tằng Tu Danh ở tửu lâu trên tiểu phố, có khi hắn ở chợ đêm tiểu phố xem sổ sách một đêm, cũng sẽ thấy Tằng Tu Danh một mình uống rượu một đêm.



Thần sắc gã có chút gầy, diện mạo cũng có chút u ám, nhìn thấy gã gầy đi như thế, tâm của hắn đau vô cùng.



Ngày nọ, Thạch Duyên Tiên nhắc tới tình cảnh trong nhà của Tằng Tu Danh, hắn vốn đã biết Hoa Kiều Nhi tiêu tiền như nước, mất hứng liền đập phá đồ vật quý giá trong nhà, hai lão Hoa gia lại thích đánh bạc, nhất định tạo thành phiền phức rất lớn mới khiến cho gã phiền lòng thống khổ, một mình ở trong này uống rượu giải sầu.



Thừa dịp các tiểu nhị đóng cửa điếm, hắn chậm rãi đi ra ngoài, bước vào tửu lâu ngồi vào bàn của Tằng Tu Danh, bọn họ trong lúc đó không có lời nói, lúc này cũng không cần lời nói.



Tằng Tu Danh không có ngẩng đầu lên, hắn nhẫn nước mắt vì Tằng Tu Danh rót rượu, mắt thấy gã trở nên tiều tuỵ, trở nên hận đời, tâm hắn đau như dao cắt, chắc hẳn trải qua cuộc sống chẳng hề vừa ý.



Tằng Tu Danh uống liền mấy chén rượu hắn rót, nâng ánh mắt đỏ bừng lên nhìn hắn, thô thanh nói : « Thạch Duyên Tiên đối với ngươi rất tốt, người trong nhà hắn cho tới bây giờ không có ai có thể xuất đầu lộ diện ra ngoài, hắn không chỉ cho ngươi đi ra ngoài còn đem mặt tiền cửa hàng của tiểu phố này giao cho ngươi quản lý, ngươi rốt cuộc đã dùng phương pháp gì mà có được những thứ đó ? »



« Thạch Duyên Tiên là quý nhân cả đời này của ta. »



Thạch Duyên Tiên đối với hắn thật là tốt, y không hề đòi hỏi hắn báo đền, có Thạch Duyên Tiên bồi dưỡng, mới có hắn ngày hôm nay, tuy nhiên hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Tằng Tu Danh so với hắn nghĩ càng thêm thấp kém.



« Ngươi cùng hắn lên giường mới đạt được nó đúng không ? Ngươi là nam kỹ hầu hạ hắn rất mực chu đáo nên mới có được đặc quyền như vậy đi ? »



Gã nói rõ ràng minh bạch như thế làm cho lòng Hoa Lạc tổn thương vô cùng, nước mắt doanh tròng, hắn không thể phủ nhận hắn cùng Thạch Duyên Tiên đã từng xảy ra quan hệ.



Hắn cũng biết Tằng Tu Danh xuất thân con nhà danh giá, có muốn cũng là muốn người thanh trong sạch bạch, chứ không phải là loại người tàn hoa bại liễu, đã từng hầu hạ Thạch Duyên Tiên như Hoa Lạc hắn vậy.



« Lại đây. »



Gã bỗng nhiên đứng lên, mạnh mẽ lôi kéo tay hắn, nơi bị gã đụng đến tựa như muốn bốc cháy lên. Bọn họ một đường lướt qua vô số mặt tiền cửa hàng, hướng tới nơi bóng đêm âm u mà đi, càng đi tới càng âm u.


Chuyện hắn tính sai sổ sách liền lập tức ầm ĩ lớn lên, trong điếm thiếu hụt ngân lượng, bị tiểu nhị trong điếm lấy trộm rồi bỏ trốn, Thạch Duyên Tiên đối với hắn giận dữ, nộ khí bừng bừng mắng hắn.



« Trước kia ngươi không theo dõi sổ sách, nhìn lầm ta không trách ngươi, hiện tại ngươi làm việc không chuyên tâm, ngay cả sổ sách đơn giản như vậy mà cũng tính toán lầm lỗi, là ta đã nhìn lầm người. »



Hắn có sai trước, nên không lời biện giải, chỉ có thể thút thít rơi lệ.



Thạch Duyên Tiên đem sổ sách nhét vào trên người y, lãnh ngôn nói : « Ta thấy dấu vết trên cổ ngươi đã mờ đi, nhưng trong lòng lại càng thêm mơ hồ. Ngươi muốn đến chỗ của Tằng Tu Danh thì cứ đi đi, dù sao mỗi ngày hắn cũng đến tiểu phố uống rượu nhìn ngươi, các ngươi vừa vặn ăn nhịp với nhau, chỉ là hắn vô năng xử lý chuyện trong nhà, tâm tính lại là ngang bướng kích động, mặc dù có chút điểm thông minh, nhưng mà không chịu nghe lời phát biểu của người khác, cứ tự cho mình rất cao, không bỏ xuống được sỉ diện của chính mình. Hắn sắp không đáng một đồng, chính ngươi tự xem rồi lo liệu đi, đi theo hắn, cuộc sống khổ cực nhất định là không tránh được. »



Thạch Duyên Tiên cầm ra một trang giấy đưa đến trước mặt Hoa Lạc, hắn đã biết chữ, nhìn ra được đó chính là khế ước bán mình của hắn, ngoài ra còn có sáu trăm hai ngân phiếu, hắn run giọng nói : « Ngươi muốn đuổi ta đi ? »



« Là ta muốn thả ngươi đi, chân trời góc biển, cho ngươi tự do tự tại, không bị gò bó, thiếu hụt của ngươi hôm nay không chỉ là ngân lượng, mà còn có uy tín của nhà điếm kia, nhưng ta là người bàn giao việc cho ngươi nên ta sẽ chịu trách nhiệm. Ngươi đi đi, đã có lựa chọn, không nên lãng phí thời gian vô ích ở nơi này của ta, ta đã nói qua muốn cho ngươi truy tìm những thứ mình muốn. »



Hoa Lạc rơi lệ không ngừng, Thạch Duyên Tiên sớm biết chuyện hôn ngân ở trên cổ hắn, là hắn lù đù ngu ngốc, tự cho là đã che lấp được.



Thạch Duyên Tiên đứng ở trước mặt hắn, thanh âm âm trầm rốt cuộc phóng nhu, thậm chí có chút đau triệt tâm phế, tựa như tổng quản một lòng lo lắng sợ y làm mướn không công, quả nhiên hôm nay đã trở thành sự thật.



Chỉ là đối tượng lại là Tằng Tu Danh, cái loại thất bại cùng bất lực không đáng giá một đồng, làm cho y khó có thể thừa nhận !



Hoa Lạc thế nhưng lại lựa chọn Tằng Tu Danh tình nhân mối tình đầu ! Uổng phí y bỏ nhiều tâm lực cùng tập trung tinh thần ở trên người Hoa Lạc như vậy, chuyện tình cảm quả nhiên là khó có thể cưỡng cầu.



« Ta đã cho ngươi thời gian hướng ta giải thích dấu vết ở trên cổ, vì sao ngươi mãi luôn lặng im? Chẳng sợ chỉ một câu giải thích, cho dù là giả dối, ta cũng sẽ lựa chọn tin tưởng ngươi. »



Hoa Lạc nghe xong lời y nói, tâm liền nhanh vỡ vụn, Thạch Duyên Tiên đã ẩn nhẫn như thế, y đối với hắn thật là tốt, vì sao hắn luôn không hiểu phải trân trọng, luôn không chỉ là một … mà là … nhiều lần phạm sai lầm.



Thạch Duyên Tiên thất vọng rời đi đại sảnh, Hoa Lạc khóc đến khàn cả giọng, mấy lần gần như ngất đi, vẫn không thể kéo quay trở lại được bước chân kiên định rời đi của Thạch Duyên Tiên.



Mất đi Thạch Duyên Tiên, hắn mới hiểu được tầm quan trọng của Thạch Duyên Tiên ở trong lòng mình, y không chỉ là người chịu trách nhiệm sinh mệnh của hắn mà thôi, hắn đã giao thân xác cho y, tâm cũng đánh rơi ở trên người y.