Hoa Diễm Vô Song

Chương 4 :

Ngày đăng: 22:29 21/04/20


Hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp qua nam nhân vô lễ như vậy, chỉ vì khi hắn còn nhỏ người bẩn loạn không chịu nổi, hơn nữa bá phụ đi xung quanh nói hắn là khắc tinh, cho nên không ai dám thân cận hắn, hiện tại vì hắn để ý Tằng Tu Danh nên mới để ý đến sạch đẹp, tươi đẹp của một đoá phù dung khoe sắc kia lập tức liền khiến cho những kẻ xấu xa ham muốn, mà hắn chưa từng trải đời, nên không biết nên như thế nào để tự bảo vệ mình.



« Tu Danh, làm ơn, ta sợ …. »



Tằng Tu Danh đối với lời kêu cứu của hắn làm như không nghe, động tác của nam nhân kia liền lớn mật hơn nữa, chẳng những đưa hắn bức đến góc ít người, còn cởi quần áo của hắn ra, làm cho hắn sợ tới mức khóc thét ra, cảm giác bị nam nhân kia đụng chạm đùi hắn rất ghê tởm…..



Hoa Lạc kinh hoảng muốn chạy trốn, lại bị nam nhân kia túm chặt hai tay, hắn cơ hồ thét chói tai, nhưng Tằng Tu Danh vẫn quay đầu bước đi. Hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được nam nhân kia quấy rầy, dùng sức chống cực, lại bởi vì vũng vẫy quá mãnh liệt, nên hắn đụng trúng người đi tới đằng sau.



« Lá gan cũng lớn lắm, cũng dám đụng trúng thiếu gia nhà của ta ? »



Hai mắt Hoa Lạc đẫm lệ lưng tròng, đáy mắt che kín kinh hoảng cùng sợ hãi, quần áo đã sớm bị nam nhân háo sắc kia xé rách một mảnh lớn, nhưng cái làm hắn thương tâm muốn chết chính là – Tằng Tu Danh lại đối với nguy nan của hắn làm như không thấy ! Gã vì sao lại bạc tình như thế ? Tốt xấu gì bọn họ cũng có duyên gặp gỡ vài lần.



Mà tên nam nhân đang đùa giỡn hắn, vừa thấy người đi tới kia, liền giống như con chuột gặp phải con mèo, trên mặt liền xuất hiện biểu tình khiếp sợ, bộ dạng ngông nghênh vừa rồi cũng trở thành hư không, chỉ còn lại có nịnh nọt cũng bợ đỡ, biến hoá này cực nhanh làm cho Hoa Lạc kinh ngạc không thôi, hắn cũng không biết sắc mặt của một người lại có thể biến hoá nhanh đến như vậy.



« Thạch thiếu gia, ngài cũng đến bái Quan Âm sao ? »



Tên nam nhân này vừa nịnh nọt vừa đem tay rời khỏi trên người Hoa Lạc. Hoa Lạc gần như nói không ra tiếng, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.



Thân hình người nọ hùng vĩ cao lớn, là nam tử anh tuấn nhất mà hắn từng gặp, nhưng hơi thở của người nọ lại tản mát ra nguy hiểm, làm cho người ngoài cảm thấy bị áp lực nặng nề.



« Thực xin lỗi, ta không phải cố ý đụng ngài. » Hoa Lạc dưới khí thế đóng băng người của y, không tự giác lên tiếng như muỗi kêu.



Ánh mắt Thạch Duyên Tiên nhìn cặp mắt sáng ngời mang lệ kia, hắc đồng thoáng hiện vẻ ác liệt liền thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt vừa chuyên chú lại vừa khát cầu, giống như muốn gặm cắn huyết nhục trên người hắn.



« Thiếu gia, ngài bị đụng có bị thương không ? » âm thanh già nua bên cạnh vang lên.



Sau khi Hoa Lạc giải thích xong, bởi vì nam nhân đùa giỡn hắn lúc nãy muốn nịnh bợ Thạch Duyên Tiên, cho nên không còn quấn quít lấy hắn, hơn nữa hắn cũng thực sợ hãi hơi thở nguy hiểm trên người nam nhân Thạch Duyên Tiên này, vì thế hắn dùng ống tay áo lau nước mắt, rồi chạy nhanh rời đi.


« Hãy ngoan ngoãn cho ta, ta cũng không có tâm tình đợi cho ngươi chuẩn bị tốt. »



Y thấp giọng quát. Hoa Lạc từ nhỏ đã quen luôn bị quát bảo, y này vừa quát, hắn liền sợ tới mức co rút lại thân thể. Thạch Duyên Tiên đưa tay cầm hai chân hắn mở rộng ra, với kỹ xảo âu yếm điêu luyện của y, một cỗ nhiệt khí theo giữa đùi hắn chậm rãi dâng lên, nơi đó của hắn thế nhưng cũng chậm chậm cứng rắn đứng lên.



« Nơi này thật sự là xinh đẹp, mềm mại a. »



Thạch Duyên Tiên vuốt ve xoa nắn bộ vị thẳng đứng của hắn, mặt khác một ngón tay quét đầy du cao hướng giữa mông của hắn đi vào, nơi đó lập tức liền nóng lên, mà ngón tay Thạch Duyên Tiên chậm rãi đâm vào, cổ tư vị kia lại có chút tiêu hồn kỳ dị, hắn cố nén cảm giác kỳ dị kia, ra sức hít thở dồn dập lên.



« Như thế nào? Phải là Tằng Tu Danh, ngươi mới bằng lòng mở đùi ra sao? »



« Cái...... Cái gì? »



Thạch Duyên Tiên đã sớm điều tra qua thân thế của hắn, đương nhiên cũng biết chuyện hắn đối với Tằng Tu Danh luôn mãi dây dưa, hốc mắt Hoa Lạc đỏ, nhắc tới Tằng Tu Danh vẫn làm cho tâm của hắn hơi hơi đau đớn.



« Hắn là kẻ ngu dốt, nghĩ tới hắn cũng chỉ phí công thôi, ngươi không nên nghĩ nữa. »



Lời nói Thạch Duyên Tiên lạnh nhạt, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng, quét một lớp du cao thoa lên dương cương của mình, sau đó hắn rút ngón tay ở tiểu huyệt của Hoa Lạc ra, không hề ôn nhu vuốt vẻ, trực tiếp tiến vào. Hoa Lạc không khỏi kêu đau, y cũng không để ý, trực tiếp tiến thẳng hết vào bên trong mới dừng lại.



« “Đau quá …. Đau quá! Ô ô ….. »



Hoa Lạc khóc đến mặt mày đầy nước mắt, không nghĩ tới làm việc này lại đau đớn đến như vậy, đau đến nổi thân thể hắn giống như muốn tách ra làm hai. Nam nhân anh tuấn này, vô luận hắn giãy dụa kêu lên đau đớn như thế nào, vẫn giống như trước không ngừng ra vào thân thể hắn, giống như đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn chính là nguyện vọng y muốn hoàn thành nhất vào giờ khắc này – ngay cả hắn bị đau kêu gào, y cũng mặc kệ, vẫn tuỳ hứng luận động mạnh mẽ theo ý mình.



Thạch Duyên Tiên khom người xuống, muốn hôn môi hắn, hắn lập tức quay đầu đi chỗ khác, cho dù như thế nào, hắn cũng không nghĩ muốn hôn môi người xa lạ này.



Sắc mặt Thạch Duyên Tiên trở nên thập phần đáng sợ, y đưa y dùng sức nắm mạnh cằm hắn kéo lại, thừa dịp lúc hắn bị đau, y đưa lưỡi tham tiến vào miệng hắn, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, rồi ở trong miệng hắn tàn sát bừa bãi, Thạch Duyên Tiên hôn vô cùng kịch liệt, cho dù hắn muốn cự tuyệt, cũng biến thành giống như cùng y chơi đùa.



Hắn khóc lên, vì sao chính mình phải cùng nam nhân xa lạ này hôn môi thân mật.