Hoa Diễm Vô Song

Chương 7 :

Ngày đăng: 22:29 21/04/20


Hắn khẩn cấp ngừng suy nghĩ, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì ?Nam nhân khủng bố này không cần lại đây là tốt nhất, tựa như hiện giờ hắn cỡ nào thoải mái cùng tự tại, không cần phải phun ra những thanh âm xấu hổ đến đáng sợ, cũng không cần phải chảy xuống nước mắt uỷ khuất mỗi khi hầu hạ mà lòng tràn đầy không muốn.



« Ta biết rồi. »



Hắn đáp đến bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một chút không vui. Khi trời tối, chợt nghe bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào huyền náo, hắn thay bộ quần áo kia vào, rồi bước ra khỏi phòng, trong hoa viên bày đầy những hoa đăng nho nhỏ, khắp nơi đầy những người ăn mặc xinh đẹp thơm ngát, hắn nhìn thấy mà hoa mắt hỗn loạn.



Có những cô gái xinh đẹp như hoa đào, cũng có những thiếu niên tuyệt sắc mê người, mỗi người mặc quần áo không đồng dạng, nhưng đại khái cũng tôn lên được bảy phần nhan sắc, mặc loại áo quần giống hắn chỉ có vài người, còn lại mấy người kia đều trang điểm xinh đẹp như hoa như bướm, nếu người có tư sắc bình thường sẽ sợ hãi rụt rè khi đặt chân vào chốn rực rỡ này.



« Ha ha ha …. »



Hắn tránh ở chỗ tối, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên hay không bước ra, bỗng nhiên nghe được tiếng cười sang sảng quen thuộc, hắn liền tìm kiếm nơi phát ra tiếng cười ấy.



Thạch Duyên Tiên ngồi trên ghế nằm làm bằng đá đặt ở hoa viên, một đám người kiều diễm xinh đẹp vây quanh y nói chuyện, không biết là ai vừa kể chuyện vui làm cho y cười đến thập phần vui vẻ, khuôn mặt anh tuấn kia có vẻ nhu hoà đi rất nhiều, không còn vẻ cực kỳ sắc bén cùng lạnh lùng.



Trong nháy mắt, Hoa Lạc tự cảm thấy xấu hổ. Mấy ngày hầu hạ Thạch Duyên Tiên kia hắn toàn làm cho y sinh khí, kỳ thật lấy tài lực của y thu nạp những mỹ nữ tuấn nam là chuyện vô cùng dễ dàng. Sắc đẹp của hắn ở trong này không đáng kể chút nào, thế mà hắn còn dám lên mặt không muốn Thạch Duyên Tiên tới phòng của mình.



Rõ ràng chính mình được xếp vào trong phòng Lan – nơi không được cưng chiều nhất, cũng chẳng trách có ngày Thạch Duyên Tiên sẽ không ghé qua phòng hắn, dù sao y có rất nhiều sự lựa chọn như vậy.



« Kể rất hay, kể tiếp tục. » Thanh âm của Thạch Duyên Tiên vang dội truyền khắp cả hoa viên, đám người dần dần tụ tập xung quanh chỗ của y.
« Chờ … chờ một chút. »



Hắn thở phì phò, nâng cách tay Thạch Duyên Tiên lên, yêu thương tha thiết hôn lên trên mấy đốt hống ấn kia, những hồng ấn này làm cho hắn cảm động đến cực điểm.



Thạch Duyên Tiên để mặc hắn liếm lộng, Hoa Lạc hôn dọc theo cánh tay hướng dần lên trên, rồi hôn lên trên ngực của Thạch Duyên Tiên, tiếp đó thuận thế vừa liếm vừa hôn xuống dưới, đụng phải bộ vị mà lúc trước hắn căn bản nhìn cũng không dám nhìn.



Bộ vị của y căng cứng dữ dội, ngay đỉnh đầu chảy ra một ít chất lỏng, Hoa Lạc chần chờ một chút mới dùng hai tay ôm trọn lấy bộ vị ấy, hành động đó làm cho Thạch Duyên Tiên thở hốc vì kinh ngạc, mặt của hắn đỏ như lửa cháy, hỏi : « Ta … ta không biết nên làm như thế nào, lực đạo như vậy có thể … có thể chứ ? »



Hắn ấp a ấp úng hỏi, e lệ không dám nhìn, Thạch Duyên Tiên khàn khàn nói : « Tăng thêm một chút lực nữa, xoa bóp lên xuống …. »



Hắn chiếu theo lời y nói mà làm, hắn tăng thêm lực xoa bóp dương cương cường tráng nóng hổi trong lòng bàn tay, hành động đó của hắn làm cho đỉnh đầu dương v*t chảy ra càng nhiều chất lỏng, hơn nữa lại càng trướng lớn thêm vài phân, mà trong lúc xoa bóp dương cương của Thạch Duyên Tiên, huyệt khẩu ở dưới hạ thân của hắn không biết xấu hổ mà co rút lại vài cái, như là nhớ mong những khoái hoạt sung sướng của mấy ngày đêm bị xỏ xuyên kia.



Hắn không biết làm sao đành phải ngẩng đầu lên, thì thấy ngón tay của Thạch Duyên Tiên dính đầy cao du bôi trơn nhẹ nhàng đi vào huyệt khẩu của hắn, cảm nhận được ngón tay từ từ trượt đi vào, ánh mắt hắn cũng khép hờ lại, há miệng thở dốc khe khẽ, rõ ràng trước kia bài xích động tác đó như thế, mà hiện giờ vì cái gì lại làm cho thân thể hắn cảm thấy sảng khoái đến cực điểm, sảng khoái đến muốn tan chảy ra.



Thạch Duyên Tiên đem người hắn lật xấp lại, dùng dương cương vừa được Hoa Lạc vỗ về chơi đùa đâm hoàn toàn vào trong cơ thể hắn, hơn nữa càng đâm càng sâu. Hắn ngửa đầu phun ra những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, Thạch Duyên Tiên nghe được những tiếng rên rỉ vui thích của hắn, lập tức va chạm càng thêm cuồng liệt, càng thêm mãnh liệt sâu vào trong cơ thể ấm áp ấy, một lần lại một lần đều dùng sức đâm lút đến tận hệ rễ.



Hắn đem mặt chôn sâu vào gối đầu, nhưng cũng không ngăn được những tiếng rên rỉ phát ra không ngừng, hắn ưỡng thẳng sống lưng, nâng cao chiếc mông căn tròn trắng mịn lên cao, để cho Thạch Duyên Tiên càng dễ dàng đi sâu vào trong cơ thể hắn, đem đến cho hắn càng nhiều khoái hoạt sung sướng.