Họa Đường Xuân

Chương 10 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Vân Hải sơn trang lại lần nữa xuất hiện một màn gà bay chó sủa, a, dùng gà bay chó sủa để hình dung có vẻ không thỏa đáng lắm. Nhưng hai vị cao thủ luận võ, đó chính là đao quang kiếm ảnh, có sự nguy hiểm đến tính mạng. Hoa cỏ mảnh mai trong sơn trang tự nhiên sẽ lọt vào diện những thứ sẽ bị hủy diệt.



Nguyệt Bất Do dùng song kiếm, Mạc Thế Di dùng đơn kiếm. Nhưng đơn kiếm gặp song kiếm lại không có bất kì chật vật nào. Hết thảy tạp niệm và ưu phiền đều biến mất trong âm thanh của kiếm. Mạc Thế Di không muốn thua tên tiểu tử ranh này, Nguyệt Bất Do lại càng quyết tâm cướp đi danh hiệu đệ nhất thiên hạ trên tay Mạc Thế Di. Hai người không ai nhường ai, kiếm trong tay cứ ngươi tới ta đi liên tục.



So với một năm trước, công lực của Nguyệt Bất Do rõ ràng đã được tăng cường, nhưng Mạc Thế Di cũng không hề kém cỏi chút nào. Song kiếm trong tay Nguyệt Bất Do không ngừng tấn công tới mặt Mạc Thế Di, muốn lột mặt nạ của Mạc Thế Di xuống. Kiếm của Mạc Thế Di lại lần lượt đỡ trả Nguyệt Bất Do, cự tuyệt rất chừng mực. Trong lúc nhất thời, hai người đánh đến bất phân thắng bại, Mạc Thế Triệu ở một bên xem mà hai lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Thân thể Mạc Thế Di không thoải mái, hắn rất sợ Mạc Thế Di vì vậy mà thua Nguyệt Bất Do.



Âm thanh của thân kiếm chạm vào nhau lần lượt khiến người ta rung động, mà hai đương sự lại không hề phát giác, trong đầu cả hai đều chỉ có một ý niệm, chính là đánh bại đối phương. Nguyệt Bất Do càng đánh càng hăng, động tác của Mạc Thế Di cũng càng lúc càng nhanh, một canh giờ đã sắp qua mà hai người đang dây dưa một chỗ kia vẫn không thể phân cao thấp. Đúng lúc này, có cái gì bay ra từ người Nguyệt Bất Do, tiếp theo thì hắn nhảy từ mái hiên xuống, thân ảnh Mạc Thế Di cũng lao theo. Nhưng Nguyệt Bất Do lại đột nhiên nhảy lên mái hiên, ngay sau đó, thân thể hắn liền bay ra ngoài xa mấy thước.



“Sang năm lại đến!”



Mạc Thế Di đuổi theo cực nhanh, chỉ chốc lát sau, hai người đều biến mất khỏi tầm mắt của Mạc Thế Triệu. Mạc Thế Triệu vội vàng đuổi theo, cũng thuận tay nhặt thứ gì đó Nguyệt Bất Do đánh rơi trên mặt đất lên. Quản gia gọi một người tới ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, người nọ vội vàng rời đi.



Đuổi tới tận bên ngoài sơn trang, Mạc Thế Triệu thật vất vả mới tìm được Mạc Thế Di, nhưng cũng không thấy bóng dáng Nguyệt Bất Do nữa. Câu nói đầu tiên chính là: “Tên kia lại chạy thoát?”



Bàn tay cầm kiếm của Mạc Thế Di siết chặt, y nhếch miệng nhìn phương hướng Nguyệt Bất Do biến mất, trong lòng có chút ảo não, lại có chút thoải mái khó nói. Cơn đau vùng ngực cực kì rõ ràng, còn đánh tiếp y cũng không biết kết quả sẽ là cái gì.



Nhìn cũng đủ biết tên kia lại chạy thoát, Mạc Thế Triệu đưa cái gì đó tới trước mặt Mạc Thế Di: “Này, tên kia đánh rơi.”



Mạc Thế Di nhìn lại, là tay nải của Nguyệt Bất Do, bị y một kiếm cắt đứt. Không ngoài Mạc Thế Triệu dự đoán, Mạc Thế Di cầm lấy tay nải kia, rồi mới xoay người, không quay đầu lại mà phi thân đi. Mạc Thế Triệu xùy một tiếng, nhún vai: “Thật sự là một tên kì quái.” Chẳng qua sau đó hắn cũng mỉm cười, “Ta bắt đầu thấy chờ mong đến sang năm rồi.”



Đến khi trở lại chỗ ở của mình, Mạc Thế Di đặt tay nải lên bàn, không do dự chút nào mở ra. Trong tay nải có rất nhiều bạc, có một bao vải dầu, còn có hai bộ quần áo, trừ những thứ đó ra thì không còn cái gì khác. Bao vải dầu toả ra mùi hương thịt bò rõ ràng, Mạc Thế Di cầm lấy bao vải dầu mở ra, quả nhiên là thịt bò. Trực tiếp cầm lấy một khối thịt bò, Mạc Thế Di bỏ vào miệng mình. Toàn bộ gia sản của Nguyệt Bất Do hẳn là đều ở trong này, tên kia sẽ làm thế nào đây?



Mạc Thế Triệu ở bên ngoài gõ cửa trước rồi mới trực tiếp đi vào, cũng không đóng cửa. Hắn tự nhiên thấy được những thứ trong tay nải, cũng thấy được gói thịt bò trên tay Mạc Thế Di. Hắn nhíu mi, rồi mới cười tiến tới cầm lấy một khối thịt bò bỏ vào miệng, sau đó gật đầu: “Hương vị rất được, không biết mua ở đâu nhỉ?”



Mạc Thế Di quay đầu, cửa phòng đột nhiên đóng lại. Hắn nói khẽ với Mạc Thế Triệu nói: “Đừng cho người của Vương gia tìm hắn gây phiền toái.” Mạc Thế Triệu gật đầu, chuyện của Nguyệt Bất Do nhất định sẽ kinh động Vương gia, kinh động kinh thành.




*diện bích tư quá: quay mặt vào tường suy ngẫm về những việc mình đã làm.



“Vâng……”



Thái giám kia sợ run đi ra ngoài truyền chỉ. Thái tử còn muốn khuyên nữa, bị Hoàng thượng quát lớn, đành phải im miệng.



Cẩn vương Thành An bị phạt hồi phủ diện bích tư quá, trong phủ ngoài Vương phi thì tất cả thị thiếp đều bị mạnh mẽ đuổi khỏi phủ trở thành quan nô. Mà thị thiếp cùng hắn tiêu hồn một đêm cùng với bốn năm thiếp thân người hầu thì toàn bộ bị sung quân ra biên cương. Thành Lệ không nghe theo phụ hoàng yêu cầu đi chọn người hầu cho Thành An mà nhờ Nguỵ công công bên cạnh phụ hoàng chọn trong cung vài người thành thật đưa tới Cẩn vương phủ.



Trong Cẩn vương phủ, sắc mặt Thành An âm trầm đứng dựa tường, không thể hiểu nổi vì sao mình lại ngủ say như vậy, vì sao người hầu của hắn lại quên gọi hắn rời giường.



Đông cung thái tử phủ, Thành Lệ tâm tình khoái trá ăn dược thiện, một người đứng trước mặt hắn trầm mặc không lên tiếng. Thái tử nhìn người nọ, cười hỏi: “Thật sự không ăn? Dược thiện của bản cung cũng không phải người bình thường có thể ăn đâu.”



“Còn chuyện gì không?” Hiển nhiên đối phương cũng không cảm kích.



Thành Lệ cười, uống một ngụm trà gừng, hỏi: “Ngươi phải trở về gấp sao? Khó có một chuyến đến kinh thành, không định ở thêm vài ngày? Hay là có người đang đợi ngươi trở về?”



Trong mắt đối phương là không kiên nhẫn, ai sẽ đợi y đây? Y chỉ không thích nơi này. Thành Lệ buông đũa, thân thể dựa về phía sau, cong khóe miệng nói: “Mẫu hậu nghe nói ngươi bị một tên ăn mày quấn lấy, không cao hứng lắm đâu.”



Trong nháy mắt ánh mắt Mạc Thế Di lạnh đi mấy độ. Thành Lệ không chịu ảnh hưởng tiếp tục nói: “Mười mấy năm trước, Tiếu Tố Mai làm hỏng chuyện tốt của mẫu hậu, mẫu hậu đã rất căm tức. Lúc này mẫu hậu không hi vọng thấy tên ăn mày kia là Tiếu Tố Mai thứ hai đâu. Bản cung đã cam đoan với mẫu hậu người kia sẽ không gây chuyện gì, nhưng mà mẫu hậu cũng không yên tâm. Cữu cữu bọn họ hẳn là đã phái người đi rồi.”



Mạc Thế Di xoay người bước đi.



Thành Lệ không gọi đối phương lại mà lại cầm lấy chiếc đũa thảnh thơi ăn dược thiện của hắn, chẳng qua ánh mắt đã thâm trầm vài phần. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này nóng vội như thế. Chẳng lẽ cái tên ăn mày kia có chỗ nào hơn người? Động tác nhai nuốt của thái tử chậm lại, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hiếu kì về tên ăn mày kêu Nguyệt Bất Do này.